
rất phức tạp.Nhưng Lệ Trí Thành biết rõ một điều, hơn nữa ngày càng thông suốt một sự thật. Người phụ nữ này đã khơi gợi cảm xúc lạ lẫm trong con người anh. Đó là hứng thú và cảm giác mới mẻ ngày càng mãnh liệt hơn đối với cô.“Được”. Lệ Trí Thành đáp: “Anh có thể nhịn thêm vài ngày.”Lâm Thiển phì cười, cố ý nói: “Cảm ơn anh.”Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Không cần cảm ơn, sớm muộn gì anh cũng đòi lại từ người em.”Lâm Thiển á khẩu trong giây lát.Từ người cô ư? Nhất định là cô nghĩ lung tung, bởi Lệ Trí Thành là người có giáo dục, về cơ bản sẽ không bao giờ nói những lời trắng trợn.Trò chuyện một lúc, Lâm Thiển chợt nảy ra ý tưởng: “Chúng ta liên lạc bằng hình ảnh đi.”“Được.” Lệ Trí Thành đồng ý.Đây là lần đầu tiên hai người liên lạc kiểu này, Lâm Thiển cũng thấy hơi kỳ lạ. Rõ ràng cô muốn gặp anh như vậy, nhưng trước đó chưa từng nghĩ đến chuyện kết nối hình ảnh.Có lẽ bởi vì, cô không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông chín chắn như Lệ Trí Thành lại thò mặt trước màn hình máy tính, trò chuyện với cô.Hai người đồng thời đi khóa trái cửa văn phòng của mình.Hình ảnh nhanh chóng được kết nối. Đập vào mắt Lâm Thiển đầu tiên là dáng vẻ của Lệ Trí Thành. Anh ngồi bên cửa sổ, bộ dạng điềm tĩnh như thường lệ. Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ hơi mở ra, nhưng vẫn vô cùng tuấn tú. Ngoài ra, đôi mắt thâm trầm hơn màn đêm của anh vượt qua hàng ngàn cây số, lặng lẽ ngắm nhìn cô ở cự ly gần.Lâm Thiển đột nhiên thẫn thờ, nỗi nhớ nhung gào thét trong tim.Khi nhìn thấy gương mặt anh, cô mới phát hiện bản thân nhớ anh biết nhường nào. Bình thường nỗi nhớ đó được che giấu trong công việc bận rộn, trong sự phấn đấu không ngừng nghỉ. Cho đến khi bốn mắt chạm nhau, nỗi nhớ mới dâng tràn như thác lũ, không có cách nào kìm nén. 31 – END (163)Mọi lời nói đều tắc nghẽn ở cổ họng Lâm Thiển. Cô vốn chuẩn bị trêu chọc anh, chuẩn bị tán gẫu nhưng bỗng dưng mất hết hứng thú.Trong lòng chỉ còn một câu duy nhất, cô nhẹ nhàng thốt ra miệng: “Em yêu anh.”Ở đầu bên kia, Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm gương mặt gầy rộc của người phụ nữ và đôi mắt ngấn lệ của cô.Anh vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, giơ ngón tay cái từ từ chạm vào màn hình, nơi khóe mắt Lâm Thiển: “Tốt nhất em hãy đẩy nhanh tốc độ, sức chịu đựng của anh sắp đến cực hạn rồi.”***Vài ngày sau, một tin tức tựa như trái bom nổ tung trên internet. Nghe nói “Khuynh Thành”, nhãn hiệu nóng hổi nhất trong thời gian gần đây rất có khả năng sẽ bị bán cho công ty DG Trung Quốc. Đối với những người đang có tinh thần tẩy chay hàng ngoại, đây đúng là một “trái bom hẹn giờ”.Chỉ trong chốc lát, những ý kiến phê bình, nghi ngờ, công kích, thất vọng… tràn ngập trên các phương tiện thông tin đại chúng. Thậm chí một số sinh viên còn tổ chức cuộc biểu tình phản đối trước văn phòng của Khuynh Thành ở Vũ Hán.Tuy nhiên, giống như DG từng tạo ra hai trạng thái trái ngược trên thị trường, Khuynh Thành cũng tương tự. Ý kiến phê bình chỉ trích ngày càng nhiều, lượng tiêu thụ sản phẩm trong cả nước ngày một tăng cao.Trả lời phỏng vấn, người phát ngôn của DG Trung Quốc phát biểu một câu rất hàm súc: “Đúng là chúng tôi đang bàn chuyện hợp tác với một số công ty trong nước.” Điều này khiến dân mạng càng đoán già đoán non, tạo thành bầu không khí sôi nổi trên mạng.Mặc dù trở thành tiêu điểm, nhưng công ty Khuynh Thành vẫn giữ thái độ im lặng từ đầu đến cuối.Vài ngày sau, khi sự ngờ vực đạt đến đỉnh điểm, một Hơn nữa liên kết với Khuynh Thành cũng có ích lợi khác. Đó là vẽ ra một môi trường hợp tác lành mạnh và tốt đẹp giữa doanh nghiệp trong và ngoài nước, tranh thủ sự ủng hộ của dư luận, đồng thời có thể khiến liên minh của Lệ Trí Thành bị đả kích, lòng người dao động. Ngoài ra, Khuynh Thành đúng là một nhãn hiệu tốt, được đông đảo người tiêu dùng ủng hộ, có thể tiếp thêm dòng máu tươi mới cho công ty DG Trung Quốc. 31 – END (165)DG Trung Quốc rất có khả năng vượt qua giai đoạn khó khăn nhờ sự mới mẻ này.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí trong phòng hội nghị dần trở nên căng thẳng.Đúng năm giờ chiều, đã tới thời gian kí hợp đồng nhưng nhân vật nữ chính vẫn chưa xuất hiện.Đám phóng viên bắt đầu xì xầm to nhỏ. Charles ngồi ở hàng đầu tiên vẫn giữ nụ cười trên môi, quay sang hỏi Trần Tranh: “Sao đối phương vẫn chưa tới?”Trong lòng Trần Tranh thấp thỏm bất an. Anh ta đứng dậy: “Để tôi đi xem thế nào.”Vừa vào phòng làm việc tại hậu trường, Trần Tranh liền gặp một cấp dưới đang đi nhanh tới. Bộ dạng của anh ta hốt hoảng: “Trần tổng, bọn họ vừa gọi điện nói không ký hợp đồng nữa, đồng thời xin lỗi chúng ta…”Trần Tranh sững sờ. Anh ta gầm lên: “Đưa điện thoại cho tôi.”“Người liên lạc của đối phương đã tắt máy.”Ngọn đèn trên đầu sáng rực, tiếng bàn tán ở hội trường ngày càng lớn, nhưng lọt vào tai Trần Tranh lại ù ù như tiếng muỗi kêu.Hô hấp của anh ta ngày càng gấp gáp. Tung hoành ở chốn thương trường bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên anh ta gặp đối tác không giữ chữ tín, trở mặt nhanh như vậy.Một ý nghĩ vụt qua đầu óc Trần Tranh, nhưng anh ta cảm thấy khó tin.Hồi tưởng lại quá trình đàm phán trong