
gắt gao đem lưng tựa vào ngực anh, tựa như một con thuyền nhỏ phiêu bạt giữa đại dương mênh mông, cô là số mệnh duy nhất của anh … Cứ việc như trước phiêu bạt.
Ở thời khắc đỉnh điểm, cô rốt cục ngẩng đầu lên lại một lần nữa dung hợp cùng với đôi môi nóng bỏng của anh, cảm thụ từ anh từng hồi từng hồi run rẩy.
Gió thổi phía bên ngoài cửa sổ, nhành cây hơi rung động, lúc này anh không rời giường để hút thuốc, cũng không ngủ một mình, mà lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô “Để tóc dài đi. Giống như trước đây vậy.”
“Anh thích?” Cô nhìn ánh mắt anh, lại nói “Thật ra có nhiều thứ không nhất định phải khôi phục lại như trước đây.”
“Không phải, nếu em thích thì càng tốt. Mặt khác, anh không cho rằng cứ phải để ý quá khứ tốt như thế nào, anh chỉ muốn tương lai thật tốt.”
Cô vừa muốn nói điều gì đó, đột nhiên phòng bên cạnh truyền đến tiếng con gọi “Mẹ , mẹ .”
Cô vội vàng đứng dậy mặc quần áo, đi đến phòng con.
“Mẹ, mẹ đi đâu?”
“…”
“Dỗ chú Lam ngủ ?”
“Không phải, chú Lam là người lớn, không cần mẹ phải dỗ.”
Cho đến lúc Trạm Trạm ngủ, ngoài cửa mới truyền đến một câu nói trầm trầm “Ai nói anh không cần phải dỗ dành, có đôi khi cũng cần.”
“….”
—-
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, cứ nghĩ anh có thể thêm một bước tái chiếm toàn bộ thời gian của cô, cuối cùng lại không thể làm được, phải cho cô một không gian tự do. Phỏng vấn kết thúc, anh trả cô về Thời đại thương báo, hơn nữa Lam Long là tập đoàn tài chính nên làm việc rất nhanh chóng. Mà nói thật ra hai người cũng đã có thỏa hiệp miệng, Đông Hiểu Hi có thể không mua xe hoặc không sắp thời gian học lái xe, nhưng cô phải đáp ứng sự quan tâm không quá đáng của Lam Thành. Vì thế, cho dù Lam tổng bận rộn thế nào, cho dù anh không sắp xếp được thời gian, cũng có một chiếc xe đúng giờ dừng ở gần tòa soạn chờ cô tan tầm, rồi đến nhà trẻ đón Trạm Trạm. Cho dù anh bận rộn, căn nhà nhỏ mỗi ngày đều xuất hiện hình bóng anh, cho dù Trạm Trạm đã ngủ, anh cũng lặng lẽ ngồi cạnh một lúc.
Hai ngày Trạm Trạm tỉnh dậy không thấy hình bóng của chú Lam, vừa vặn lại được nghỉ, liền la hét để mẹ dẫn nó đến công ty của chú Lam. Cô gọi điện cho anh, có lẽ anh cũng nhớ thằng bé, liền đáp ứng ngay, cho xe đến nhà đón hai mẹ con cô. Chỉ là dập máy rồi, cô có cảm giác không đúng, anh dường như không ở văn phòng, trong điện thoại, cô nghe được âm thanh bên ngoài ồn ào, hơn nữa anh một bên tiếp điện thoại của cô, bên kia lại ngẫu nhiên cùng ai đó nói chuyện, tựa như đang cãi vã gì đấy.
Theo lái xe đến công ty cô mới biết được anh đang ở ngoài công trường thi công, dặn lái xe mang hai mẹ con cô đến công ty chờ anh. Cô nhìn thời tiết bên ngoài, gió to lại có vẻ nặng hơi nước trong không khí, dường như không bao lâu nữa sẽ có mưa to. Trong lòng cô không khỏi lo lắng, vội vàng nói “Đưa chúng tôi đến công trường trước đi.”
Lái xe do dự một chút , liền lái xe về hướng ngược với công ty.
Chương 34: Lam tổng phát hỏa
Đông Hiểu Hi ở trên xe nhận được điện thoại của Lam Thành, nghe nói cô dẫn theo Trạm Trạm đến tận công trường anh liền giận dữ vô cùng, đầu tiên là lái xe bị mắng, sau đó là trực tiếp răn dạy cô, lần đầu tiên biết đến Lam Thành có thể tức giận đến mức cường đại như vậy. Trong ấn tượng của cô, Lam Thành mặc dù có chút khắc nghiệt với bản thân và hơi cố chấp nhưng cũng rất trầm mặc, rất ít thời điểm phát giận. Chỉ là lúc này, anh tức giận hiếm có, ở trong lòng cô lại cảm thấy gợi cảm vô cùng, Đông Hiểu Hi thậm chí còn hoài nghi không biết bản thân mình có phải là đang có khuynh hướng tự ngược hay không? Hay là cô càng ngày càng nuông chiều anh rồi.
Mãi cho đến khi Trạm Trạm nhận điện thoại, nói con nhớ chú Lam, Lam Thành bên kia mới đột nhiên quay ngoắt 180 độ, dường như còn nở nụ cười. Sau đó, anh lề mề dặn dò lái xe gì đó rồi mới ngắt điện thoại.
Một giờ sau, xe rời đường lớn theo một con dốc mà đi, khung cảnh bên đường trong trẻo mà lạnh lùng, mặt đường cũng càng ngày càng không bằng phẳng. Đột nhiên, chiếc xe tiến đến một công trường cũ nát, xung quanh không có bóng người, thậm chí bụi bay mù mịt, có vẻ vô cùng hoang vắng. Xe ngày càng xóc nảy, Trạm Trạm mấy lần súyt nữa ngã xô về trước, Đông Hiểu Hi đành phải gắt gao ôm thằng nhỏ vào trong lòng. Cô rốt cục hiểu được vì cái gì mà ban nãy Lam Thành phát hỏa với cô, chỉ có điều anh vì cái gì mà không nghĩ đến cô cũng sẽ lo lắng cho anh? Thậm chí lo lắng đến vô duyên vô cớ mà đứng ngồi không yên.
“Nơi này trước kia là một nhà xưởng cũ nát, hoang phế rất nhiều năm, tập đoàn Lam Long chúng tôi dự kiến trong mười năm sẽ biến nơi này thành mới hoàn toàn. Mười năm sau, tập đoàn Lam Long khẳng định sẽ không chỉ là tập đoàn Lam Long như bây giờ…..” Ngữ điệu lái xe có chút kiêu ngạo, thấy Đông Hiểu Hi cười cười lại nói tiếp: “Đừng chỉ nhìn thấy Lam tổng trẻ tuổi, anh ta là lãnh đạo mà tôi kính nể nhất đấy, nghe nói anh ấy trước kia là học thiết kế? Không nghĩ đến một thư sinh như vậy có thể đem một tập đoàn trong vòng ba năm phát triển đến thế, vững vàng trong thương trường đầy khốc liệt, thật là không đồng nhất….. Chà, hôm nay