
y hoàng cung náo loạn quá, ta cũng không biết!- Con rắn đang cuộn chặt quả táo trong lòng, chui chui cái đầu vào gặm cắn như sâu. Con muỗi lắm điều đó chắc không xảy ra chuyện gì đâu. Tú Anh nghĩ vậy cũng an tâm hơn 1 chút.Các ca ca đều có mặt đông đủ, hình như mọi người đang chờ mỗi mình cô. Tú Anh hành lễ với tất cả xong mới ngồi vào bàn ăn.
– Phụ hoàng . . .- Tú Anh nghẹn lời, râu tóc ông bạc phơ, sức khỏe vừa nhìn đã biết không tốt, suy yếu rất nhiều. Đây rõ ràng là ba cô, ba cô vẫn thường hay đau lưng nhức mỏi mỗi khi đông về. Đã hơn 50 mà vẫn không được an nhàn hưởng phước, vẫn cứ tiếp tục làm đồng án vất vả. Cô nhớ đến ông suýt nữa bật khóc nhưng hốc mắt chỉ hoen đỏ chứ không rơi lệ.
– Tử Anh, bảo bối ngoan của ta…- Ông xoa đầu cô, Tú Anh kiềm chế không được, nước mắt lăn trên gò má. Cô rất muốn ôm chầm lấy ông mà òa khóc, là con gái bất hiếu, đã 22 tuổi rồi mà vẫn để ba mẹ lo lắng, 1 năm chỉ về gặp 2 người 1 lần.- Vì quốc gia đại sự mà con phải hi sinh thành thân cùng Lạc Bình Thiên, người làm cha như ta thật có lỗi…
– Con không sao.- Tú Anh quệt nước mắt, thần trí đã tỉnh lại đôi chút. Đây không phải là kiếp số của cô, tất cả mọi người nơi đây đều là người xa lạ.
– Nữ nhi sớm muộn cũng phải xuất giá, lập công được cho quốc gia đại sự há ra phải vui mừng, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn làm hồ ly náo loạn hoàng cung?- Người phụ nữ xinh đẹp lên tiếng, thâm cung bao hàm trên dưới 50 phi tầng, chẳng ai dám lên tiếng, chắc hẳn thân thế không phải hạng tép riu. Tú Anh xoay đầu nhìn bà, là… mẹ cô kia mà. Bà xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ, càng đẹp thì càng độc? Phải chăng nó cũng được áp dụng trên người hoàng hậu và cả Tần Tuyết?
– Mẫu hậu, người đi quá xa rồi đó!- Đôi đũa trong tay Hạ Tử Phong bị dùng lực đập mạnh xuống bàn gãy làm đôi. Khóe môi bà cong lên:
– Hài nhi đã đủ lông đủ cánh, mẫu hậu như ta có là gì?
– Thôi đi… Các người định làm ta tức chết hay sao?- Hoàng thượng nóng giận lên tiếng. Nụ cười trên môi hoàng hậu vẫn không thu lại, như giễu cợt, trêu ngươi. Là đàn bà con gái, ai chẳng có suy nghĩ riêng cho mình, ghen tỵ là điều đương nhiên. . .
– Con… no rồi!- Tú Anh chỉ mới ăn được 2 đũa đã thấy nghẹn, khi trở về, cô nhất định sẽ nói với mẹ, kiếp trước bà rất ghét cô. Cô buông đũa đi về phòng.
– Hài nhi cũng vậy!- Hạ Tử Phong đứng dậy, ánh mắt không thèm đếm xỉa đến ai, phong thái ung dung bước đi. Các ca ca nhìn theo dáng Hạ Tử Anh khuất dần, chỉ biết lẳng lặng lắc đầu, từ từ rời bàn ăn. . . Chương 6: Nhận ra. . .– Muội không còn nhớ gì nữa hay sao?
————————————————————————————————————-
Bữa trưa không ăn, bữa chiều cũng lấy uy không ăn, Tú Anh đói lã người nằm dài trên giường.
– Hắc Huyết, Thạch Đào, ta đói quá!- Tú Anh thầm than trách mình làm giá, bây giờ hoàng cung ngủ hết rồi, còn ai rãnh làm thức ăn cho cô ăn đâu, hơn nữa sẽ làm… mất mặt Hạ Tử Anh.(Mất cũng đã mất rồi!)
– Ta hút máu ngươi no rồi!- Hắc Huyết trườn cái bụng to đùng, căng bóng lên tay cô.
– Trả đây!- Tú Anh nắm chặt bàn tay lại, suýt nữa bóp chết nó.
– Ngươi thích ăn đào không?- Thạch Đào cuộn tròn bên cạnh cô lăn qua lăn lại. Tú Anh cầm nó lên:
– Ăn!
– Đi theo ta! Phải đi cửa sau, không thì bị bắt quả tang!- Thạch Đào lên tiếng, Tú Anh rón rén đi theo sự hướng dẫn của con rắn đang bò trên đất. Hoàng cung có rất nhiều lối đi, cô đã ở đây hơn 10 ngày mà vẫn chưa biết hết các ngỏ ngách.Lối sau này phải đi qua phòng Hạ Tử Phong, phòng vẫn sáng đèn, Tú Anh đi nhẹ nhất có thể, không gây ra tiếng động. Bóng dáng thiếu nữ đang co ro người lại, bước chân nhón lên hằn theo ánh đèn hắt lên gian tường phòng. Hạ Tử Phong chăm chú quan sát cái bóng, là Hạ Tử Anh, đêm khuya thế rồi còn đi đâu? Đặt cây bút lên bàn, Hạ Tử Phong dợm bước đi.– Choa, nhiều đào quá! Ta nhất định phải ăn cho no…- Tú Anh xoắn tay áo trèo lên cây, bên hông thắt lưng vắt Thạch Đào treo lơ lững. Đào ở đây vừa to vừa mịn, chắc chắn là rất ngon. Đào không phải mùa nào cũng có, phải tranh thủ ăn mới được. Tú Anh hái trái gần nhất, to nhất, lấy tay áo lau lau vài cái cắn phập vào. Vị chua chua ngọt ngọt lan dần trong khoang miệng, thật ngon mà! Cô ăn thêm mấy cái, tiện tay hái thêm 5 trái cho vào áo chuẩn bị leo xuống.
– Hạ Tử Anh, muội đang. . .Hạ Tử Phong đột nhiên xuất hiện, Tú Anh hoảng hồn nhai nhai nuốt nuốt, đang chuẩn bị leo xuống thì bị hụt chân, rơi tự do. Thôi rồi, lần này chắc chắn xương cốt gãy làm 99 mẩu.
-A!- Tú Anh la lên 1 tiếng, cả thân mình lơ lửng trên không. Cô mở mắt ra, khuôn mặt Hạ Tử Phong đang kề sát mặt mình, cô không tự chủ được đỏ mặt vội rời khỏi vòng tay ấm áp của nam nhân.
– Ta… Ta… đa tạ đại ca!- Cô nói năng lắp bắp, đầu cúi xuống không dám ngẩng lên.
– Đêm hôm khuya khoắc, muội ra đây làm gì?- Hạ Tử Phong nén cười, nhìn mấy trái đào được nhét vào áo của cô. Tú Anh gãi gãi đầu, hiện giờ chưa nghĩ được gì để nói.
– Lần này ta không giúp muội được rồi, muội dám hái đào trong vườn của phụ hoàng, loài đào này 1 năm chỉ trổ được 1 mùa. . .
– Nhiều đào như thế chẳng lẽ phụ hoàng lại keo kiệt với muội?- Tú Anh dẩu môi lên.
– Nhưng