
… đào này là đào dùng để điều chế độc dược kia mà… Muội đã ăn chưa?- Hạ Tử Phong nhíu chặt mi tâm, giơ tay cầm lấy quả đào sắp rơi ra khỏi áo cô. Tú Anh há hốc mồm, đào có độc sao? Đã nói rồi, càng đẹp càng độc mà!
– Muội… muội… ah, muội thấy huynh hôm nay không dùng bữa nào cả, định hái vài trái đào cho huynh dùng, sợ có bất trắc nên tự thử… Muội có chết không?- Tú Anh biện ra lí do… thật chính đáng. Hạ Tử Phong nén tiếng cười trong cổ họng, giọng hơi run:
– Vậy… thứ lỗi cho ta, ta đã gián tiếp hại muội rồi.- Nữ nhân này, rõ ràng là tham ăn cho mình lại đổ lỗi cho người khác. Sắc mặt của Tú Anh lúc đỏ lúc xanh trông rất tức cười.
– Không được! Ta không thể chết được!- Tú Anh lắc đầu, chạy đến lay vai Hạ Tử Phong. Chàng giơ tay xoa đầu cô:
– Ta chỉ đùa thôi!
– Hả?- Đùa cũng vui nha! Khóe miệng Tú Anh méo xệch xuống, giơ tay quăng trái đào vào mặt Hạ Tử Phong:
– Huynh đi chết đi!- Chàng giơ tay chụp lấy, đưa lên miệng cắn 1 cái.
– Muội đói sao?
– Kh..ông… có! Ta hái cho huynh ăn thật mà!- Tú Anh cũng lấy 1 trái ra cắn.- Huynh cũng có ăn rồi, không được đi mách lẻo có biết không!
– Mách lẻo là sao?- Hạ Tử Phong ngồi xuống bên cạnh cô.
– Là… tộc mạch, là nhiều lời với người khác!- Tú Anh ôn tồn giải thích.
– Ta hứa!- Hạ Tử Phong nở nụ cười. Tú Anh ngây người ra, nam nhân này lúc cười quả thật rất có sức hút, hồn cô cứ lơ lơ lửng lửng ngóng theo nụ cười.
– Ca ca…
– Hả?
– Huynh handsome quá đi mất!- Tú Anh chống 2 tay lên cằm, mơ màng nhìn Hạ Tử Phong.
– Hả? Handsome là gì?- Hạ Tử Phong nhíu mày, Hạ Tử Anh dạo này hay nói những từ kì lạ kiểu vậy.
– Không có gì…- Tú Anh lại cúi đầu tiếp tục ăn. Nụ cười chua chát hiện lên khóe môi Hạ Tử Phong nhàn nhạt:
– Muội không còn nhớ gì nữa hay sao?
– Nhớ gì?- Tú Anh nhướn mày hỏi lại.
– Không có gì!- Hạ Tử Phong lắc đầu khẽ thở dài.
– Điên à, nói rồi lại thôi!- Tú Anh chửi “nhẹ” 1 tiếng.- Huynh bao nhiêu tuổi rồi?
– 28.
– Già thế rồi, vẫn chưa lập thê tử hay sao?- Tú Anh cười giễu cợt Hạ Tử Phong, chắc có lẽ do khó tính giống cô.
– Người ta muốn lập làm thê tử, mãi mãi không thể cùng ta kết tóc se duyên. Nàng chỉ xem ta như ca ca thôi!- Hạ Tử Phong đáp lại bằng chất giọng trầm trầm, đau thương.
– Làm gì có nữ nhân nào lại có thể chối từ sức hút của huynh chứ!- Tú Anh ngạc nhiên nhìn Hạ Tử Phong. Chàng khẽ cười:
– Nàng ấy sắp thành thân!
– Vậy… đập chậu cướp hoa, tuy nhiên, nếu người ta bị ép buộc thành thân hãy đập, còn không thì không được ngang ngược. Nhưng ta chắn chắn cô ấy có nỗi khổ riêng mới từ chối tình cảm của Hạ Tử Phong huynh.
– Vậy ta sẽ nghe theo lời muội, đập chậu cướp hoa. . .- Hạ Tử Phong mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc cô.
– Nhưng cô nương đó là ai thế?- Tú Anh đột nhiên cảm thấy ganh tỵ với người đó, trong lòng cũng tò mò muốn biết.
– Hạ Tử Anh. . .Thiên xuân mộng – Chương 6- Thạch Đào, ta phải làm sao đây?- Tú Anh nằm trên giường nhìn lên trần nhà, thật là quá đau đầu mà. Hạ Tử Phong yêu Hạ Tử Anh, mà cô lại không phải là Hạ Tử Anh, Hạ Tử Anh lại là muội muội của Hạ Tử Phong, như vậy là loạn luân, trái lẽ trời. Đã hơn canh ba mà cô vẫn không thể chợp mắt. . .
– Phụ thân chỉ yêu mẫu thân của ta thôi! Có liên quan gì đến ngươi mà ngươi lại phải suy nghĩ?- Thạch Đào đang rất buồn ngủ nhưng lại bị Tú Anh đánh thức hết lần này đến lần khác. Gió thổi vù vù qua khung cửa làm tắt ngọn nến nhỏ trong gian phòng. Hạ Tử Anh dần dần hiện lên, gương mặt tỏ vẻ mệt mỏi, ánh sáng phát ra từ người cô lúc sáng lúc tối, không rõ ràng.
– Mẹ!- Thạch Đào nhảy cẫng lên, dùng sức phóng người về phía Hạ Tử Anh, nàng nâng tay, Thạch Đào bay lơ lửng trong không trung.
– Trông cô không được khỏe?- Tú Anh bật dậy nhìn Hạ Tử Anh. Nàng gật đầu, nụ cười hiền dịu nở trên khóe môi.
– Thứ lỗi cho ta đã không nói rõ cho cô biết nhiều chuyện . . .
– Bây giờ nói cũng không muộn… Nói đi!- Tú Anh cũng đang rất tò mò. Hạ Tử Anh nhẹ giọng kể lại tất cả. Hạ Tử Phong là con của hoàng hậu, Hạ Tử Anh là con gái của 1 người hầu trong cung mà hoàng thượng đem lòng si mê người con gái ấy. Bà hiền dịu, lại rất giỏi giang, luôn luôn thấu hiểu mọi chuyện, chỉ lẳng lặng lắng nghe những chuyện hoàng thượng than phiền. Đến khi sanh cô ra, bà vẫn không mong muốn 1 danh phận. Hoàng hậu biết tin, bà rất tức giận, hàng ngày làm khó dễ bà. Do làm việc quá sức, lúc bệnh lại không có thuốc men, không ai săn sóc, bà qua đời trong 1 đêm mưa gió. Hoàng thượng không phải là không muốn cho bà 1 danh phận, mà là bà muốn an phận. Ông còn nói rằng, bà là người ông yêu nhất trên đời, không ai có thể thay thế. Cho nên, hoàng hậu ghét Hạ Tử Anh là chuyện bình thường. Hơn nữa, lúc còn bé, Hạ Tử Anh thể trạng yếu ớt lại hay bệnh, Hạ Tử Phong là người luôn bên cạnh, giúp đỡ cho nàng. Dần dần, tình huynh muội biến thành tình yêu nam nữ lúc nào không hay. Nàng không chối bỏ, nàng cũng có yêu chàng nhưng thế gian này có chấp nhận? Hạ Tử Anh không nói rõ vì sao cô tự tử nhưng Tú Anh đã hiểu rõ rồi. Cũng bởi 1 chữ tình mà con người có thể hy sinh nhiều như thế sao?– Ta đi đây, cô hãy cố gắng bảo tr