
chủ được mình , bàn tay anh sờ nhẹ xuống mặt cô.
-Hôn em đi !
– Vòng tay ôm lấy cổ anh , Tâm Như thì thầm
– Em yêu anh ..
Như bị thôi miên , Ân Tuấn không cưỡng lại được lời tâm sự của Tâm Như . Vụng về , rất vụng về , anh đặt môi mình xuống môi cô rồi lặng yên không biết làm gì hơn nữa. Hài hàm răng va vào nhau lộp cộp . Kỳ quặc quá ! Ân Tuấn không nhịn được , bật lên cười .
Tâm Như nghe xúc phạm đẩy mạnh anh ra khỏi người mình :
Đám coi thường tôi hả ? Anh đi đi !
– Đâu có
– Ân Tuấn đưa hai cánh tay lên trời
– Xin thề đó :
-Thế tại sao lại cười ?
– Tâm Như xẵng giọng , hầm hầm nét mặt.
Ân Tuấn đưa tay gãi tóc :
-Tại tự nhiên thôi . Ai đời hôn nhau mà răng lại đụng vào nhau lộp cộp như đổ xí ngầu vậy , không cười sao được…
-Hừ ! Cảm thấy thẹn , Tâm Như quay người sang hướng khác , hồi lâu mới nói
– Anh không cần giả bộ đâu . Có cười cũng không sao . Ngay từ đầu , tôi đã cho anh biết là mình yêu anh rồi . Anh muốn hôn tôi cũng được , không muốn cũng chẳng hề gì . Sau đêm nay , tôi sẽ không còn nhìn thấy anh rồi , cần gì sợ quê nữa chứ ?
-Hả ? Nói gì lạ thế ?
– Ân Tuấn nghe kinh hoảng hồn vía
– Đi đâu mà không còn trông thấy chứ ?
Tâm Như quay mặt lại :
-Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi . Không thể cứ bỏ nhà đi mãi như vậy được . Mẹ tôi dù ép tôi phải lấy chồng , bà vẫn là mẹ của tôi . Bà vì thương tôi mới làm thế , tôi đâu thể trốn lánh , bỏ mẹ cả đời không nhận . Hơn nữa , việc đáng làm ở đây , tôi cũng đã làm xong rồi . Cha con anh đã đoàn tụ , tôi chẳng còn lý do gì để ở lại , nên về nhà là đúng nhất.
-Về nhà ư ?
– Ân Tuấn ngớ ngẩn.
Tâm Như trầm giọng :
-Tôi biết xa anh , xa mọi người , tôi sẽ buồn ghê lắm , sẽ nhớ nhiều nữa
– Quẹt tay ngang dòng nước mắt , cô ngẩng lên
– Ân Tuấn à ! Lần cuối cùng tôi muốn anh hãy hôn tôi . Cả đời tôi chưa từng được ai hôn và sau này cũng thế . Tôi muốn biết và nhớ mãi . Anh đừng giả bộ để răng đụng vào răng tôi nữa nhé.
-Ừ ! Ân Tuấn gật đầu.
Vậy là ngày mai Tâm Như trở về nhà thật vậy sao ? Vậy là .. anh sẽ không còn được dịp nhìn thấy cô nữa ư ? Sao điều đó làm anh buồn quá ? Có một cái thắt lại làm trái tim anh đau quá . Tâm Như ! Tôi không muốn đánh mất em trong cuộc đời mình . Em muốn được tôi hôn ư ? Tôi sẽ không bao giờ từ chối . Nhưng thật bực mình , hai hàm răng lại chạm vào nhau nữa rồi kia .
-Thôi , anh đi .
– Đẩy mạnh Ân Tuấn ra khỏi người mình , Tâm Như giận dữ
– Tôi thật không ngờ anh đối xử với tôi tàn nhẫn thế . Hãy đi đi ! Tôi không thèm , không bao giờ yêu anh nữa.
Nói xong , cô vùng chạy nhanh vào bóng đêm trước mặt . Ân Tuấn ngẩn người ra , không biết mình nên khóc hay cười ? Trời ơi ! Nói mình không biết hôn ư ? Tâm Như chẳng bao giờ chịu tin đâu.
– Ân Tuấn ! Anh Tuấn ơi ! Có chuyện động trời rồi . Dậy mau! Bác Mẫn đang xuống tóc đi tu đó
– giọng Y Loan hớt hải từ sau túp lều vọng tới.
Ân Tuấn nhỏm dậy ngay :
-Cái gì ? Cô nói gì ? Ai định đi tu hả ?
-Bác Mẫn
– Y Loan hào hển
– Lúc nãy , em và Chí Bằng cùng nhau đi dạo , ghé vào chùa đốt nhang . Tình cờ nhìn thấy bác Mẫn đang định thí phát quy y . Nghe đâu , bác ấy quyết định sẽ ở lại đây luôn.
-Không được .
– Ân Tuấn bước vội đi . Được mấy bước , như chợt nhớ anh quay lại nắm tay Y Loan kéo mạnh
– Ở chùa nào ? Cô mau dắt tôi tới đó , kẻo không còn kịp nữa.
Nói rồi , cả hai phóng vội vào chánh điện , kịp lúc vị sư phụ trụ trì đặt con dao xuống đầu ông Mẫn.
-Khoan đã !
Hét to một tiếng , Ân Tuấn lao vào giữa bệ thờ ôm chầm lấy ông Mẫn . Anh oà khóc :
-Cha ơi ! Cha định bỏ con sao ?
-Nam mô a di đà phật ! Hai bàn tay thành kính chắp lên ngực, ông Mẫn khóc nghẹn ngào
– Cám ơn phật tổ đã nghe được lời cầu nguyện của con . Ân Tuấn đã chịu nhìn cha , con có chết cũng cam lòng
– rồi quay sang vị sư già hãy còn đang ngơ ngác , ông nói
– Xin thầy cứ tiếp tục.
-Không
– Ân Tuấn lắc đầu , nắm chặt tay vị sư già
– Xin thầy thư thả . Con muốn nói chuyện với cha con một lát.
Vị sư già gật đầu, lặng lẽ lui ra . Y Loan cũng lịch sự trở bước ra ngoài . Giữa chánh điện rộng thênh thang sực nức hương trầm , Ân Tuấn quỳ xuống bênh cạnh ông Mẫn.
-Cha ơi ! Cha không còn thương con nữa sao ?
-Ta thương con lắm… Ông Mẫn ghì sát đầu Ân Tuấn vào ngực mình
– nhưng không còn mặt mũi nào để nhìn con . Được con tha thứ , lại được chính tay con cứu mạng , ta mãn nguyện lắm rồi . Cuộc đời ta không còn gì ân hận nữa . Ta muốn những ngày cuối đời này được thảnh thơi nơi cửa phật , vui cùng kinh kệ.
-Cha đành bỏ con một mình sao ?
Rúc đầu sâu vào vòng tay ấm của cha , Ân Tuấn chợt nghe nhỏ bé hơn bao giờ hết.
-Con không còn lại một mình đâu . Nhẹ vuốt tóc Ân Tuấn , ông cười âu yếm
– Bên cạnh con còn có Tâm Như , có Chí Bằng và bao nhiêu bạn bè thân thuộc :
-Nhưng con cần có cha
– Ân Tuấn ôm lấy cổ ông như đứa trẻ
– Cuộc đời con từ lúc năm tuổi đã trở nên côi cút . Nay vừa tìm được chút tình thương , cha lại bỏ đi sao ?
-Con ơi! Ông bật khóc
– Có thật là con cần cha lắm hay không ?
-Thật . Con không nói dối đâu . Ân Tuấn gật đầu
– Từ lúc đọc được thư cha , nhìn nơi cha sống