Thiên Thần Không Cánh – Hạ Thu

Thiên Thần Không Cánh – Hạ Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324181

Bình chọn: 9.00/10/418 lượt.

m đi !

– Ân Tuấn trừng đôi mắt.

Tân vội im re . Cánh cửa mở rộng ra , đến lượt ông Bảy sững sờ trước một kiệt tác lạ đời . Khắp phòng , đầu trên tường là những hình vẽ sặc sỡ đủ màu . Nơi là một đoá hướng dương vàng tươi dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời . Nơi là chú rùa ì ạch chạy ăn chú thỏ . Nơi là những hạt mưa mát mẻ tưới trên đầu những con ếch xí xọn bậc thầy . Tránh mưa bằng cây dù nấm xinh xinh , ngộ nghĩnh mà buồn cười lắm . Đối diện ngay bàn làm việc của Ân Tuấn là hình một bé trai đang đứng đái . Tinh nghịch , dễ thương đến lạ lùng . Trong lúc bức tường đối diện giường ngủ của anh được treo hình một cô gái đẹp . Cô ta như trêu ghẹo anh bằng nụ cười xinh như mộng . Trời ơi ! Trên bàn làm việc của anh lại đưọc cắm đầy hoa hồng nữa . Như ai đó chẳng biết rằng , hoa là thứ Ân Tuấn ghét nhất đời.

-Bây giờ thì mọi người rõ lý do tôi nổi nóng lên rồi chứ ?

– Đợi cho mọi người nhìn một lượt hết những thứ lộn xộn trong phòng mình . Ân Tuấn mới nghiêm trọng hỏi

– Đây là công trình của ai ?

– Tôi vô can truyện này

– nhún vai thở phào ra một hơi nhẹ nhõm , Tân an tâm nói

– Cả ngày theo cậu Tuấn ở bệnh viện , tôi không biết gì đâu.

Chuyện này ..

– Ông Bảy nhẹ gãi đầu – cũng không dính dáng đến tôi . Tôi đâu có chìa khoá phòng cậu Tuấn.

Chỉ còn lại Thành thôi . Mọi con mắt đổ dồn về phía anh , chờ lời giải thích.

-Tôi .. tôi cũng không có .

– vụng về , Thành lắc đầu với cảm giác tình ngay lý gian.

-Tất cả mọi người đều không có .

– Ân Tuấn cười gằn

– Thế bức tranh này tự mọc lên đây chắc ?

-À ! Phải rồi .

– như chợt nhớ ra , Thành reo lên mừng rỡ

– Hãy còn một người nữa.

-Ai thế ? – những tiếng hỏi cùng dậy lên một lúc.

Thành nói nhanh :

-Cô gái giúp việc . Hôm nào , cô ta cũng mượn chìa khoá của tôi để vào phòng cậu chủ quét dọn . Không chừng ..

-Gọi cô ta đến gặp tôi lập tức !

– Không đợi Thành nói hết câu, Ân Tuấn đã quát lên

– Tân ! Mày lấy xe đưa Thành đến nhà cô ấy , mau lên !

-Vâng . Vâng ạ !

Trong những trường hợp thế này , chần chừ là dại dột . Nên không đợi Ân Tuấn nói dứt câu , Tân và Thành đã biến mất sau bậc thang lầu . Ông Bảy vờ tần ngần giây phút rồi cũng vội rút lui , bỏ mặc Ân Tuấn với căn phòng đầy sắc màu ngộ nghĩnh.

Nằm vật xuống giường , quên cả thói quen thường lệ là phải vào phòng tắm , Ân Tuấn chăm chú ngắm nhìn những hình vẽ trên tường , thầm hỏi : Cô gái giúp việc kia tại sao phải làm như vậy ? Tại sao lại vẽ đầy phòng của anh chứ ?

Những bức tranh xem cũng được đấy . Lúc này , Ân Tuấn đã bình tĩnh hơn . Dù thoạt nhìn , trông chúng rối bù , hoa mắt , nhưng thật ra , chúng được vẽ theo bố cục rất đàng hoàng . Rõ ràng khi vẽ , cô gái đã có ý định sẵn trong đầu, không phải do tùy hứng vẽ lung tung.

Cô ta có hoa tay lắm . Những bức vẽ hình đầy ngộ nghĩnh nhìn một hồi cũng vui vui , cũng thấy thần kinh phần nào thư giãn . Nhất là bé trai đang trần truồng đứng “tè” kia . Nhìn điệu bộ của nó , thật khó mà nén được nụ cười . Chút vui vui , pha chút gì thèn thẹn của cảm giác một người đàn ông phơi bày điều thầm kín nhất.

Trở mình sang bên , Ân Tuấn bỗng nghe mùi dầu thơm dìu dịu từ đây bay vào mũi . Dường như từ dưới chiếc gối nằm thì phải ? Lật úp luôn người xuống , anh mới hay là tấm drap , cả áo gối của mình cũng đều bị thay hết . Không phải là một màu nâu xám lạnh lùng như trước , mà là màu hồng phấn dịu dàng , ngọt mát . Tạo một cảm giác thư giản đến tuyệt vời.

Ô! Có chuyện gì thế ? Ân Tuấn bỗng giật mình , ngồi phắt ngay dậy . Bàng hoàng kinh sợ cảm giác bị ngoại vật chi phối quá nhiều . Những bức tranh kia , tấm drap này và cô gái nọ như một ma thuật vô hình đang muốn anh rời bỏ thế giới mơ hồ nào khác . Không . Không thể như thế được . Bao nhiêu năm nay anh đã vững vàng kiên định với lập trường , với nguyên tắc là người của riêng mình . Sau có thể môt phút , một giây bị những cảm giác thường kia làm sụp đỗ tan tành ?

-Không.

Hét lớn như một lời khẳng định . Ân Tuấn vung tay vò nát tấm drap phẳng phiu dưới chân mình . Rồi như sẵn tay , anh ném luôn bình hoa xuống đấy vỡ tan . Cùng lúc Thành , Tân và một người con gái lạ bước vào , qua cánh cửa chưa được khép.

-Cô ta đâu ? Hả !

– Bất chợt dừng lại trên gương mặt cô gái mới bước vào . Miệng Ân Tuấn mở tròn vo , há hốc hệt như miệng Tân khi lần đâu được Thành đưa đến gặp cô ta vậy.

-Là Tâm Như .. Sao lại là Tâm Như được ?

-Bác sĩ Ân Tuấn là gã khốn khiếp hôm nào đã đụng mình gãy chân ư ?

– Phần đối diện , Tâm Như cũng không kém phần kinh hãi , rụng rời khi nhận ra thần tượng , người mình thương yêu kính trọng nhất là gã tiểu nhân , bỉ ổi mà mình căm ghét . Những tưởng sẽ cho gã ăn tát tai ngay từ phút đầu đối diện.

Vậy mà .. giờ gặp hắn , cô chỉ biết tròn mắt ngó trong cảm giác sững sờ , chết lặng . Mọi tế bào trong cơ thể như đông cứng lại . Không biết cười hay khóc , vui mừng hay đau khổ nữa ?

– Đeo bám tôi như đĩa vậy thật ra cô có mục đích gì ?

Phút sững sờ bất động trôi qua , Ân Tuấn nhanh chóng lấy lại phong độ . Hiểu sự việc theo cách nhìn đen tối của mình, anh hất hàm mỉa mai.

– Đeo bám a


Ring ring