
đương nhiên khó tránh khỏi thương tâm biệt ly.
Phó Hồng Tuyết dùng hai ngón tay cầm đóa hoa, tay hắn không động, nơi đây cũng không có gió.
Nhưng cánh hoa lại đột nhiên rơi rụng từng cánh từng cánh, cuống hoa cũng khô héo.
Cánh tay đó vốn là cánh tay phù trợ bạt đao, khí lực của cánh tay đó, đã đủ để tiêu hủy cả sinh mệnh.
Hòa thượng điên càng bi thương hơn:
– Hoa từ đâu đến, đã lại về đó, còn người ? Vì sao còn chưa về ?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Về đâu ?
Hòa thượng điên đáp:
– Đến từ đâu, nên về đó, hiện tại đi về, có lẽ còn kịp thời.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Kịp thời làm gì ?
Hòa thượng điên hỏi:
– Ngươi muốn làm gì, ta làm sao biết ?
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi thật ra là ai ?
Hòa thượng điên đáp:
– Ta chỉ bất quá là hòa thượng điên, chỉ bất quá ngẫu nhiên lượm được đóa hoa nho nhỏ này.
Lão đột nhiên phất tay, hét lớn:
– Đi, đi làm chuyện của ngươi cho nhanh, đừng đến làm phiền hòa thượng, hòa thượng phải thanh tĩnh.
Hòa thượng đã ngồi xuống, ngồi giữa đống gạch gỗ vụn nhắm mắt nhập định.
Điện đường cổ tự tuy đã đổ sập, tâm lý của lão là điện đường vô hình còn hoàn hảo, giống như một cái vỏ ốc, lúc mưa gió ào đến, lão có thể lập tức ẩn mình.
Có phải lão đã có thể thấy được mưa gió đã đến gần không ?
Tịch dương đầy trời, không có mưa gió. Mưa gió trong tâm lý con người, trong tâm lý Phó Hồng Tuyết.
– Đóa huỳnh hoa đó có phải là hái nơi bụi trúc ? Vì sao phải gọi là thương tâm biệt ly hoa ?
– Ai thương tâm ? Ai biệt ly ?
Phó Hồng Tuyết không thể hỏi, không dám hỏi, cho dù có hỏi cũng nhất định không thể trả lời.
Muốn biết câu trả lời đó chỉ có một phương pháp.
Hắn tận dụng toàn lực quay trở về.
– Hiện tại quay về, có lẽ còn kịp thời.
Nhưng lúc hắn về tới, đã không còn kịp.
Bụi huỳnh hoa dưới hàng rào trúc đã hoàn toàn biến mất, cả một đóa cũng không còn, người cũng không thấy.
Trên bàn còn ba cái chén, một cái ấm trà, hai cái muỗng, trà còn nóng, trên giường còn chưa khô nước tiểu con nít.
Người đâu ?
– Trác Ngọc Trinh, Đỗ Thập Thất.
Phó Hồng Tuyết kêu lớn, không ai hồi đáp.
Trác Ngọc Trinh đã quay lưng ? Hay Đỗ Thập Thất đã bán đứng bọn họ ?
Phó Hồng Tuyết ngẩng mặt nhìn trời, hỏi trời, trời không đáp, hỏi sao, sao không nói, hỏi minh nguyệt, minh nguyệt lặn chìm.
Hắn phải đi đâu để tìm ra bọn họ ? Phải đi đâu để tránh một trường mưa gió này ?
Bóng đêm càng dày đặc, trong hắc ám đột nhiên truyền lại “cộc, cộc, cộc” mấy tiếng, đột nhiên có một làn chớp lóe lên.
Không phải là sấm chớp, là đao quang. Trong ánh lóe của đao quang, ẩn ước có thể thấy một bóng người cao như cây cổ thụ.
Bóng người cùng đao quang đồng thời bay tới, người ngắn ngủn lạ thường, bước trên hai thân trúc cao một trượng, tay huy thanh đao dài chín thước.
Thiên Vương Trảm Quỷ Đao.
Đao quang lóe lên, chém ngang hàng rào trúc, chém vội tới đầu Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết thoái lui tám thước.
Đao quang vừa phất qua, hàng rào trúc liền bị phá hủy. Uy lực của Thiên Vương Trảm Quỷ Đao như phích lịch lôi đình, lại hoành đao chém Phó Hồng Tuyết, trong chớp mắt đã chém ra bảy đao.
Phó Hồng Tuyết lại thoái lui, hắn chỉ có thoái lui, bởi vì hắn không thể chống đỡ, cũng vô phương phản kích, hắn nhất định phải nhảy lên một trượng thì đao của hắn mới có thể đụng đến người Miêu Thiên Vương trên thân trúc.
Nhưng cả người hắn đều đang bị uy lực của Thiên Vương Trảm Quỷ Đao bao trùm.
Song thủ của Miêu Thiên Vương nắm chặt đao, đao sau tiếp đao trước, căn bản không cho hắn cơ hội thở.
Chỉ bất quá nếu là phích lịch lôi đình thật, cho dù cũng là chiến thần thiên tướng thật, cũng phải có lúc ngưng nghỉ, lực lượng cũng có lúc dụng kiệt.
Phó Hồng Tuyết tránh tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín đao, thân người đột nhiên từ vòng đao quang bay thoát ra.
Đao của hắn đã rút ra khỏi vỏ.
Thiên Vương Trảm Quỷ Đao quá dài. Một tấc dài, một tấc mạnh. Nhưng lưỡi đao chỉ có thể tấn công từ xa, đợi đến lúc đối phương tiến đến gần, vô pháp tự cứu.
Hắn thấy được nhược điểm trí mệnh của Miêu Thiên Vương, đao của hắn đã công vào tâm tạng của Miêu Thiên Vương.
Ai biết được ngay lúc đó, hai cây trúc Miêu Thiên Vương đang đứng đột nhiên gãy thành mười khúc.
Người của gã chợt từ trên không rơi xuống, Thiên Vương Trảm Quỷ Đao cũng đã rời khỏi tay, lại phản thủ rút ra một lưỡi đao khác, một đoản đao lấp loáng hàn quang, thuận thế rơi xuống chém ngang ngực và bụng của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết lần này tưởng thắng một chiêu, phản diện lại tạo thành một lỗ hổng trí mệnh cho chính mình.
Lúc hổ báo phóng mình lên vồ lấy người, thợ săn có kinh nghiệm thường lòn mình dưới bụng chúng, cử đao chém vào ngực bụng của chúng.
Tình huống của Phó Hồng Tuyết hiện tại giống hệt hổ báo đang phóng trên không, đao của thợ săn đã chém đến bụng dưới của hắn.
Hắn thậm chí đã có thể cảm thấy đao phong lạnh như băng rọc tét y phục của hắn.
Miêu Thiên Vương cũng đã tính toán hắn tuyệt đối tránh không được một đao đó, đó không phải là Thiên Vương Trảm Quỷ Đao, lại là sát nhân đao.
Khí lực toàn thân gã đều đã tập trung vào trên một đao đó. Nhưng khí lực