
ời lớn chỉ tay:
– Ngươi nhìn lại đi, người làm sao không có ở đó ?
Lão chỉ về phía cái lều nhỏ.
Cửa lớn cửa sổ trong lều đều mở toang, không biết đã thắp đèn từ hồi nào.
Phó Hồng Tuyết nhìn theo ngón tay của lão, lập tức ngẩn người.
Trong lều quả nhiên có người, Đỗ Thập Thất và Trác Ngọc Trinh hai người ngồi uống trà tại đó.
Bình trà vốn đã nguội, hiện tại lại biến thành bốc khói nghi ngút.
Người Phó Hồng Tuyết lại đã lạnh như băng.
Có phải đó cũng giống như những nét mực trên tăng y, chỉ bất quá là bức đồ họa hư vô ?
Không phải.
Trong lều đích xác là có hai người sống, đích xác là Đỗ Thập Thất và Trác Ngọc Trinh.
Sau khi nhìn qua những nét mực trên tăng y, hiện tại hắn thậm chí có thể nhìn rất rõ cả từng nếp nhăn trên mặt bọn họ, thậm chí có thể thấy từng cơ bắp động đậy, từng lỗ chân lông kín hở.
Bọn họ lại hoàn toàn không chú ý đến hắn.
Đại đa số người trong tình huống này, đều nhất định nhảy dựng dậy, phóng qua, hoặc hét lớn kêu tên.
Phó Hồng Tuyết không như đại đa số người.
Tuy hắn đã đứng lên, lại chỉ đứng lặng, cả động cũng không động.
Bởi vì hắn không những nhìn hai người bọn họ, hơn nữa còn nhìn sâu xa hơn, nhìn rất xa xăm.
Chỉ trong một chớp mắt, hắn đã hoàn toàn nhìn ra chân tướng cả sự kiện.
Hòa thượng điên hỏi:
– Người ngươi muốn tìm không phải ở trong đó sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Phải.
Hòa thượng điên hỏi:
– Vậy sao ngươi còn chưa đi qua ?
Phó Hồng Tuyết từ từ quay đầu, ngưng thị nhìn lão, mắt hắn đầy những tia máu đỏ hồng vốn đã vì quá mệt mỏi bi thương, đột nhiên lại biến thành lãnh khốc trong suốt, nhìn lão chằm chằm sắc bén như lưỡi đao, một hồi lâu sau mới từ từ thốt:
– Ta chỉ hy vọng ngươi minh bạch một chuyện.
Hòa thượng điên thốt:
– Ngươi cứ nói.
Phó Hồng Tuyết nói:
– Hiện tại ta chỉ cần bạt đao một cái, ngươi phải chết. Trên trời dưới đất, tuyệt không có ai có thể cứu ngươi.
Hòa thượng điên lại cười, nụ cười lại đã có vẻ miễn cưỡng:
– Ta đã để ngươi thấy người mà ngươi muốn tìm, ngươi lại muốn ta chết.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Chỉ nhìn thấy bọn họ còn chưa đủ.
Hòa thượng điên hỏi:
– Ngươi còn muốn làm gì ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
– Ta muốn ngươi an an tĩnh tĩnh ngồi dưới trăng, ta muốn ngươi hiện tại gọi đám người ẩn mình đằng sau cửa và trong góc nhà bước ra, bọn chúng chỉ cần đụng đến một cọng tóc của Trác Ngọc Trinh và Đỗ Thập Thất, ta lập tức cắt đứt yết hầu của ngươi.
Hòa thượng điên không cười, đôi mắt luôn luôn như si si dại dại đó, đột nhiên đã biến thành lãnh khốc không thể tả, cũng qua một hồi rất lâu mới thốt:
– Ngươi không nhìn sai, sau cửa và trong góc nhà có người ẩn mình, nhưng tuyệt không thể bước ra.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi không tin ta có thể giết ngươi ?
Hòa thượng điên đáp:
– Ta tin.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
– Ngươi không lo lắng ?
Hòa thượng điên đáp:
– Ta cũng rất lo lắng, chỉ sợ bọn họ lại không để ý tới, chuyện giết người máu chả y, bọn họ còn lạ gì, ngươi cho dù có bằm ta nát như tương, ta bảo đảm bọn họ cũng không nhíu mày một cái.
Phó Hồng Tuyết ngậm miệng.
Hắn biết lời nói đó là lời nói thật, bởi vì hắn đã thấy cửa sổ lộ ra một khuôn mặt, cũng thấy những vết thẹo và nụ cười tàn độc trên khuôn mặt đó.
Người ẩn mình trong góc nhà chính là Công Tôn Đồ.
Hòa thượng điên điềm đạm thốt:
– Ngươi nên hiểu rỏ con người đó tàn ác ra sao, ngươi cho dù có bằm nát đứa con ruột của gã, gã chỉ sợ cũng tuyệt không nhíu mày.
Phó Hồng Tuyết không thể phủ nhận.
Hòa thượng điên nói:
– Hiện tại ta chỉ hy vọng ngươi minh bạch một chuyện.
Phó Hồng Tuyết thốt:
– Ngươi nói đi.
Hòa thượng điên hỏi:
– Bọn chúng nếu bằm nát Trác Ngọc Trinh và Đỗ Thập Thất như tương, ngươi có lo lắng không ?
Tay Phó Hồng Tuyết nắm chặt, tâm lại chùn xuống.
Công Tôn Đồ đột nhiên cười lớn:
– Hay, hỏi rất hay, ta cũng có thể bảo đảm, chỉ cần Phó Hồng Tuyết đụng tới một cọng tóc của ngươi, ta cũng lập tức cắt đứt yết hầu của hai người này.
Khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết đã vì đau khổ phẫn nộ mà méo mó.
Hòa thượng điên hỏi:
– Lời nói của gã ngươi tin hay không tin ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
– Ta tin, ta cũng rất lo lắng, ta muốn bọn họ sống mạnh khỏe, lại không biết bọn ngươi muốn gì ?
Hòa thượng điên hỏi:
– Bọn ta muốn cái gì, ngươi có thể cho cái đó ?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu:
– Chỉ cần bọn họ có thể sống, chỉ cần ta có thứ bọn ngươi cần.
Hòa thượng điên lại cười:
– Ta chỉ cần ngươi cởi hết quần áo của ngươi, cởi hết hoàn toàn.
Khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết đột nhiên đỏ ửng, gân xanh toàn thân đều vồng lên hiển lộ.
Hắn thà chết cũng không nguyện tiếp thụ thứ vũ nhục đó, nhưng hắn không thể cự tuyệt phản kháng khơi khơi.
Hòa thượng điên lặp lại:
– Ta hiện tại muốn ngươi thoát y, trần truồng.
Tay của Phó Hồng Tuyết đã giơ lên.
Nhưng bàn tay đó tịnh không phải để cởi nút áo, lại để rút đao của hắn ra !
Đao quang như ánh chớp.
Người của hắn phảng phất so với đao còn nhanh hơn.
Đao quang lóe lên, người của hắn đã xông vào căn lều, đao đâm xuyên bản cửa gỗ.
Sau cửa có tiếng la thảm, một người ngã gục, chính là