pacman, rainbows, and roller s
Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325482

Bình chọn: 8.00/10/548 lượt.

đinh túc.

Nghĩa là:

Thật chẳng khác Lương Hồng Ngọc đánh trống trợ chiến cho ba quân.

Và nàng Mộc Lan xông trận nơi sông Hoàng Hà

Ai bảo khăn yếm không bằng người ?

Từ xưa đến nay vững vàng thế ba chân vạc.

trong bài thơ dài Bùi phu nhân ca của danh sĩ Nguyễn Trọng Trì

Hôm nay, ngay lúc các nàng rời khỏi cửa điện này, lập tức trong cung liền dấy lên ‘phong trào’ quyên góp mạnh mẽ như nước triều dâng, sau đó còn lan nhanh đến các mệnh phụ, lại tràn đến toàn bộ triều đình, ngay thời điểm quốc khố của Thế Tông trống rỗng không cách nào cứu trợ thiên tai, vấn đề này đã nhanh chóng được giải quyết.

Lần này Giang Ánh Nguyệt được tiếng, được miếng, được sủng ái, coi như là buôn bán có lời, mà Thế Tông và Thái Hậu cũng lợi dụng việc Giang Ánh Nguyệt dẫn đầu, được tiền tài, được dân tâm, giải quyết khó khăn, kết quả là đôi bên cùng có lợi.

Nhìn thấu bản chất màn diễn này, lại nhìn đám người Nhu phi người trước người sau quyên góp tiền, đôi mắt Âu Dương Tuệ Như thâm trầm, dường như có chút châm chọc.

Mặc cho các ngươi tới tới lui lui, ngoài trừ tốn chút ít tài vật, chiếm được cái hư danh là người‘từ thiện’, căn bản chẳng chiếm được lợi ích thực chất gì, mà cái lợi lớn nhất đã sớm bị Giang Ánh Nguyệt chiếm mất. Nếu muốn vượt trội hơn nàng ta, trừ phi nghĩ ra một biện pháp rất tốt, giải quyết nhanh các vấn đề còn chưa thỏa trong việc cứu trợ thiên tai này.

Âu Dương Tuệ Như hãy còn đang chìm trong suy nghĩ, Thành vương phi bên cạnh bỗng nhiên ra vẻ quan tâm hỏi: “Muội muội, chúng ta đều đã giúp tài vật, sao ngươi vẫn chưa nhúc nhích? Có chuyện gì khó xử sao?”

Thành vương phi vừa mở miệng, mọi người lúc này mới phát hiện Thái tử phi trầm mặc khác hẳn với bình thường, đều hướng nàng nhìn lại. Trên mặt Thái Hậu cũng lộ vẻ nghi ngờ, Thế Tông thì nhíu mày không vui.

Giang Ánh Nguyệt, chị muốn đi lên chỗ cao, ngại quá, phải lấy mi làm bàn đạp để dẫm lên! Âu Dương Tuệ Như thầm nghĩ trong lòng, đưa mắt nhìn Giang Ánh Nguyệt thật sâu, quay đầu, không e ngại đón nhận ánh mắt Thế Tông, cẩn thận mở miệng, “Sở dĩ nhi tức (con dâu) không hề làm gì là vì lo lắng, chỉ bằng chúng ta lạc quyên chừng này, có phải quá ít hay không? Với nạn thiên tai ở Tây Nam mà nói thì chẳng khác nào như muối bỏ biển. Nhi tức (con dâu) có một ý tưởng, không biết có thể được hay không.”

Sắc mặt Thế Tông hơi nguôi giận, nâng tay nói: “Ngươi có ý tưởng gì, nói thử xem.”

Thái Hậu cũng mỉm cười gật đầu. Dù sao, cho dù Âu Dương Tuệ Như muốn làm cái gì, nàng cũng sẽ không trách tội.

Trên mặt những người khác mang theo lo âu, không biết lúc này Âu Dương Tuệ Như lại muốn làm ra cái gì. Bây giờ với trí tuệ Âu Dương Tuệ Như, các nàng không dám tiếp tục khinh thường nàng ấy.

Giang Ánh Nguyệt vừa bị một cái liếc mắt với ý vị thâm trường kia của Âu Dương Tuệ Như có chút không hiểu ra sao cả, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không tốt. Đối với Thái Tử Phi sau đại biến này, Giang Ánh Nguyệt nàng càng ngày càng nhìn không thấu.

Âu Dương Tuệ Như rũ mắt, cân nhắc việc dùng từ một chút, chậm rãi mở miệng nói: “Kỳ thật, hiện tại chúng ta cũng không cần vội vã quyên tiền. Nhi tức (con dâu) cả gan, muốn mời Hoàng tổ mẫu cử hành một nghi thức cầu mưa long trọng của Tát Mãn tại thánh đàn núi Thiên Hoa, mời mệnh phụ cả triều và dân chúng trong kinh cùng đi cầu phúc, sau khi nghi thức hoàn thành thì do Hoàng tổ mẫu dẫn đầu quyên tiền, chúng ta cùng hưởng ứng. Có hoàng thất làm gương, dân chúng trong kinh tạm thời không đề cập tới, khẳng định những mệnh phụ triều đình không dám chậm trễ, đến lúc đó, chẳng những có thể thu được càng nhiều tiền tài của cải, còn có thể khuếch đại sự ảnh hưởng của Tát Mãn ở dân gian, cũng làm cho các con dân Đại Kim nhận thấy, hoàng thất Đại Kim ta quan tâm dân chúng thế nào, góp người góp sức vì dân.”

Âu Dương Tuệ Như dứt lời, mong đợi nhìn về phía Thế Tông, không tự giác xiết chặt khăn thêu trong tay.

Thế Tông cũng không lập tức cho ý kiến, chính là nhíu mày, cúi đầu trầm tư, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy, không nhìn ra đang suy nghĩ gì.

Thái Hậu lại hơi hơi tưởng tượng thì trên mặt đã lộ vẻ vui sướng, hướng Âu Dương Tuệ Như gật đầu, biểu hiện khẳng định cùng ủng hộ.

Thế Tông không mở miệng, không ai dám nói chuyện, tất cả đều lẳng lặng cùng đợi hắn quyết định.

Trong lòng Giang Ánh Nguyệt khuẩn trương, cúi đầu, che giấu gợn sóng tàn khốc trong mắt.

Lần trước lời bàn luận Âu Dương Tuệ Như đối với tôn giáo kia đã khiến cho Giang Ánh Nguyệt kinh ngạc không thôi, hiện nay nàng ấy đưa ra đề nghị này, càng làm cho nàng kinh hãi thêm. Khả năng xem xét thấu đáo như vậy, năng lực phân tích tỉ mỉ và tầm nhìn xa trông rộng, người thường khó có thể có được. Cho dù Giang Ánh Nguyệt nàng được ám bộ của phụ hoàng lấy tiêu chuẩn hoàng tử mà đào tạo tỉ mỉ mười bảy năm, năng lực dù không kém hơn nam tử, mà không muốn thừa nhận cũng không được, nàng kém hơn so với Âu Dương Tuệ Như.

Đồng thời cũng không cam lòng, Giang Ánh Nguyệt càng kiên quyết ý định muốn hủy diệt Âu Dương Tuệ Như.

Sau một lúc lâu trầm mặc, Thế Tông rốt cục nâng mắt,