
Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325430
Bình chọn: 7.5.00/10/543 lượt.
àn khiến hắn chú ý.
Giang Ánh Nguyệt nhíu mày, mím môi, nhìn Thế Tông thật sâu, biểu tình đau khổ kịch liệt rồi mở miệng, “Nô tỳ nhìn thấy tiền tài này liền nhớ đến những nạn dân đang phải chịu cực chịu khổ, sống cảnh đầu đường xó chợ (lang bạc kỳ hồ). Nô tỳ là người Miên Dương, quê nhà chính là nơi tai ương nặng nề. Nô tỳ ở trong cung được cơm ngon áo đẹp (cẩm y ngọc thực), mà người thân nô tỳ thì ngay cả cháo loãng để uống còn không có, ăn bữa nay phải lo bữa mai. Mấy thứ này, nô tỳ nào có thể yên tâm thoải mái mà nhận? Nô tỳ không thể xuất cung tìm kiếm bọn họ, chỉ hy vọng đem những tiền tài này quyên góp, cứu tế nạn dân, sớm ngày cứu bọn họ ra khỏi bể khổ. Tiền tài tuy ít, nhưng dù sao cũng có thể cứu được một hai mạng người, coi như là nô tỳ tích phúc thay cho mọi người trong nhà, mong mọi người có thể bình an. Mong mỏi nho nhỏ, cầu xin Hoàng Thượng, Thái Hậu đáp ứng, nô tỳ vô cùng cảm kích.”
Giang Ánh Nguyệt nói xong mấy lời này thì trong mắt đã rưng rưng, một đôi con ngươi trong trẻo phủ thêm một tầng hơi nước, lộ ra một cỗ mỹ cảm mông mông lung lung, làm cho tim người ta đập nhanh, hai hàng lông mi dính nước mắt càng có vẻ dày hơn cong lên, trong chớp mắt đi thẳng vào lòng người.
Lê hoa mang vũ trong truyền thuyết, khiến người ta vừa thương lại yêu, cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt làm vẻ ta đây như vậy, Âu Dương Tuệ Như lặng lẽ giơ ngón tay cái ở trong lòng, thầm khen: Cao! Thật sự là cao! Hành động này, biểu tình này, sao có thể chỉ dùng một chữ ‘Hoàn mỹ’ để hình dung? Bởi vì người thân phải chịu khổ mà dày vò tâm hồn, hình ảnh Hiếu Nữ biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, trực tiếp đâm thẳng vào trong tim đại hiếu tử hoàng đế Thế Tông, có thể không làm cho Thế Tông và Thái Hậu cảm động được sao? Nếu để cho Âu Dương Tuệ Như nàng diễn, nàng cũng không thể làm tốt hơn thế.
Người khác không biết, nàng còn không rõ ràng sao? Cái gì mà con dân Miên Dương? Cái gì người thân chịu khổ? Đều là nói phét! Giang Ánh Nguyệt ngươi chính là Đại Chu công chúa vong quốc! Thượng kinh mới là nhà của ngươi, người thân của ngươi toàn bộ đã chết sạch! Trừ ngươi cùng với tên em trai xấu xa mưu mô đầy mình như ngươi thì lấy đâu ra người thân!
Trong lòng Âu Dương Tuệ Như rít gào, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra chút nào, vẫn cười đến vô cùng thỏa đáng như trước. Những lời này, Âu Dương Tuệ Như cũng chỉ có thể kêu gào trong lòng, chửi thầm trong bụng mà thôi. Không có chứng cớ, nói ra ai sẽ tin? Nếu không thể một gậy đánh chết cả hai chị em nhà này, Âu Dương Tuệ Như cũng không muốn bứt mây động rừng (đả thảo kinh xà), để mà ngược lại còn tự mình hại mình. Bởi lẽ hai chị em nhà này cũng không phải là người thường, tâm tư rất ngoan độc.
Mọi người đang có mặt tại đây, cũng chỉ mỗi Âu Dương Tuệ Như đối với Giang Ánh Nguyệt là xem thường, còn tất cả mọi người đã bị nàng ta làm cho cảm động, khóe mắt ấm ướt, ngay cả Thế Tông hoàng đế bình thường vẫn lạnh lùng thì hiện nay trên mặt cũng nhu hòa, lộ ra vài phần ôn nhu.
“Hiếm thấy ngươi có phần hiếu tâm này, thỉnh cầu của ngươi trẫm chuẩn, ngoài ra còn có thể phái người đi Miên Dương, giúp ngươi tìm người thân. Ngươi đứng lên đi.” Thế Tông ôn hòa mở miệng.
“Hóa ra ngươi chính là người Tây Nam! Đã làm ngươi đau lòng khi phải nhớ đến người thân đang gặp tai họa, còn phải thay ai gia dịch sách, mà dịch sách tốt đến như vậy! Đáng thương, khổ ngươi rồi. Nữ tử có trái tim gắn liền với quốc gia, còn có tài hoa hơn người, có thể nói nữ trung cân quắc*, ai gia cũng chuẩn thỉnh cầu của ngươi. Bất quá, nói cho cùng ngươi càng vất vả công lao càng lớn, ban thưởng càng không thể thiếu. Ngươi tài đức vẹn toàn, là người có năng lực, ai gia tức khắc hạ chỉ, thăng chức ngươi làm nữ quan tam phẩm, ngươi thấy được không?”
Đã nói đến nước này, Giang Ánh Nguyệt cảm kích dập đầu liên tục, không dám chối từ.
Thế Tông và Thái Hậu đối với việc vẹn cả trung lẫn hiếu của Giang Ánh Nguyệt, tiến thối có chừng cảm thấy thực vừa lòng, trong mắt đều lộ ra tán thưởng.
Nguyên phi thấy Giang Ánh Nguyệt chỉ bằng một hành động, đã được Thế Tông với Thái Hậu khen ngợi như vậy, trong lòng chợt xúc động, cúi mâu tinh tế cân nhắc một lát, ôn nhu mở miệng, “Giang nữ quan chỉ là một nữ quan mà còn có thể vì đại kim giúp một phần lực nhỏ, nô tì đã ở chủ vị lâu nhất trong cung, liền càng không thể không quan tâm đến, nô tì sẵn lòng quyên góp ba năm bổng lộc, lại thêm lương thực một trăm thạch (thạch: đơn vị cân đo đong đếm ngày xưa) để cứu tế nạn dân, mong rằng Hoàng Thượng nhận tâm ý nho nhỏ nô tì.”
Nguyên phi dứt lời, Thế Tông gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng, Thái Hậu cũng lộ ra thần sắc vui mừng, trên mặt tươi cười càng thêm hòa ái .
Có Nguyên phi dẫn đầu, đám người Nhu phi cũng không phải kẻ ngốc, lập tức theo sau quyên tiền quyên vật, khiến cho Thế Tông cùng Thái Hậu gật đầu liên tục.
*Nữ trung cân quắc: Cân quắc là khăn trùm đầu của phụ nữ, chỉ người phụ nữ;
Phu cổ trợ chiến Lương Hồng Ngọc
Mộc Lan tòng quân Hoàng Hà Khúc
Thùy ngôn cân quắc bất như nhân ?
Dĩ cổ phương kim tam