
Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327044
Bình chọn: 8.5.00/10/704 lượt.
có thể sẽ không nghe thấy gì.
Người hầu thân cận của hắn có công phu, nên lời nói của hắn tên hầu nghe rất rõ ràng, cũng hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói dang dở của hắn, cố gắng kiềm chế lại tức giận trong lòng, gật gật đầu, nói nhỏ: “Khổ thân chủ tử. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đại sự của chủ tử thành công.”
Lưu Văn Thanh liếc hắn một cái, cười nhạt, ánh mắt ngập tràn kiêu ngạo và tự tin. Về điểm này, hắn chưa bao giờ hoài nghi.
Tên hầu giữ cửa kia đóng cửa, chạy đến trước phòng, quỳ gối ngoài cửa thông báo tin Lưu Văn Thanh cầu kiến.
“Sao? Hắn ta còn mặt mũi mà đến sao? Ha” Thừa Tướng buông bút lông, vuốt vuốt chòm râu, nhìn lại chữ viết trên thiếp mời vừa mới viết xong, cười lạnh: “Hạng bè lũ xu nịnh mà cũng xứng cầu kiến bổn tướng hay sao? Nhanh đuổi đi, đừng làm bẩn cổng phủ bổn tướng! Đi, nói hắn ta về đi.” Dứt lời, đem một bộ chữ đã viết rất đẹp vo thành một cục , vứt bừa xuống đất.
Tên hầu quỳ gối ngoài cửa nghe rất rõ ràng, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Thừa Tướng bình thường là người vô cùng ôn hòa, chỉ khi nào cực kỳ tức giận mới nói chuyện không chừa đường sống cho người khác như vậy, xem ra, người này đắc tội với Thừa Tướng không nhẹ rồi!
Hắn thầm đoán trong lòng, vì muốn lấy lòng Thừa Tướng, nên không thể không nổi giận với chủ tớ Lưu Văn Thanh, hắn mở cửa hông ra đem nguyên lời Thừa Tướng lớn tiếng thuật lại một lần, làm cho mọi người ở đầu đường cuối ngõ đều nghe thấy hết, sau đó rầm một cái đóng sập cửa, để lại chủ tớ Lưu Văn Thanh ngây ngốc đứng trước cửa, tiếp nhận ánh mắt khinh miệt của mọi người xung quanh, vẻ mặt trắng hồng, đỏ tím vô cùng bắt mắt.
“Lão tặc chết tiệt! Sớm muộn gì cô đây cũng sẽ giết lão ta!” Lưu Văn Thanh thê thảm hồi phủ, nhốt mình trong phòng, nắm tay đấm mạnh xuống bàn, ánh mắt toát ra sát khí nồng đậm làm người khác sợ hãi.
Con phố chỗ phủ Thừa Tướng là nơi có nhiều trọng thần của triều đình ở, lần này Lưu Văn Thanh bị Thừa Tướng nghiêm khắc giáng chức, tin tức đã sớm truyền đi, thế lực của Thừa Tướng trong triều rất khổng lồ, đa số văn thần nghe lời ông cứ như thiên lôi sai đâu đánh đó, hôm nay nghe ông phán câu “hạng bè lũ xu nịn”, thì đường làm quan của Lưu Văn Thanh coi như xong, cứ cho là có thể tiếp tục ở lại kinh thành, thì cũng không thể nào sống yên thân được.
Lưu Văn Thanh hiểu rất rõ điều này, nhưng tính cách của hắn lại vô cùng kiên trì, không dễ dàng chịu thua như vậy. Bây giờ đã vào mùa đông, đi nhận chức ở phía Bắc, đường núi hiểm trở, khí hậu khắc nghiệt, vì muốn cho quan viên thuận lợi nhậm chức, Hoàn Nhan Bất Phá đã cho phép bọn họ đợi đến đầu xuân tan tuyết mới đi. Như vậy tính ra, muốn xoay trở cục diện, Lưu Văn Thanh chỉ còn có thời gian 3, 4 tháng để suy tính và hành động mà thôi.
Mùa đông rét buốt, vì Thái Hậu mắc bệnh phong thấp rất nặng, nên vừa vào đông, các khớp tay khớp chân đều đau đớn vô cùng, đi lại khó khăn, Hoàn Nhan Bất Phá vì muốn chăm sóc Thái Hậu nên hằng năm đều đi đến hành cung có suối nước nóng trên núi Ly Sơn ở lại. Đến khi đó, hắn sẽ cầu Thái Tử, xin một chỗ để đi theo, tìm cơ hội lấy lòng Hoàn Nhan Bất Phá, được hắn ta khen ngợi, thì sẽ có thể lưu lại. Thế lực của Âu Dương Tĩnh Vũ lớn mạnh bao nhiêu, thì cũng không thể bằng Hoàn Nhan Bất Phá được đúng không.
Nghĩ đến việc cầu xin Thái Tử, Lưu Văn Thanh lại cảm thấy mệt mỏi. Những gì ngày hôm nay hắn gặp phải, không phải cũng là do cái tên Thái Tử ngu xuẩn kia ban tặng hay sao? Nếu hắn ta không đắc tội với Âu Dương Tuệ Như, thì hắn việc gì phải chịu tai bay vạ gió thế này chứ? Nhưng lại nghĩ đến lý do đắc tội với Âu Dương Tuệ Như, thì cũng là do bọn hắn quá nôn nóng muốn bố trí người vào Dục Khánh cung mà ra, Lưu Văn Thanh bỗng dưng hiểu cảm giác tự bê đá đập chân mình.
Tóm lại, cứ gặp phải Âu Dương Tuệ Như, hắn và Hoàng tỷ đều không thể có chuyện tốt, nữ nhân này, phải nhanh chóng loại bỏ mới được!
Lưu Văn Thanh tính toán trong lòng, lại không nghĩ đến hiện giờ hắn làm ra vẻ ta đây, không phải đúng như lời Thừa Tướng nói là “hạng bè lũ xu nịnh” hay sao? Nên cũng đừng trách sao người khác lại khinh thường hắn!
Chương 41: Chuyện Bầu Bì Trong Cung
Tuy Hoàn Nhan Bất Phá đã hoài nghi Giang Ánh Nguyệt, nhưng Hoàn Nhan Bất Phá che giấu chứ không để lộ ra, mỗi ngày vẫn để cho nàng ta theo bên cạnh như trước đây, chuyện cần làm mỗi ngày vẫn tiếp tục phân công không ít chỉ vì để cho nàng ta buông lỏng cảnh giác, tự chui đầu vào lưới.
Bởi vậy, rất nhanh Giang Ánh Nguyệt liền từ chỗ Hoàn Nhan Bất Phá mà biết được tin tức đệ đệ bị đày ra biên cương, lúc này tức đến nội tâm run rẩy. Nếu không phải nhờ nàng có ý chí hơn người, cực lực đè nén cảm xúc mãnh liệt xuống, e là đã trở mặt ngay tại chỗ, lộ ra sơ hở.
Giang Ánh Nguyệt ráng nhịn cho xong công việc trong ngày, trở về căn nhĩ phòng* nhỏ của mình, thoáng nhìn chiếc khăn tay mà khi cảm thấy chán nản nàng đã thêu đang nằm trên bàn, hung quang chợt hiện lên trong mắt, ngay lập tức cầm cây trâm bạc, từng phát từng phát đâm chiếc khăn nát bấy. Mỗi khi đâm xuống một phát, trong đầu nàng liền tưởng tượng ra cảnh tượn