
g có tiếng vó ngựa vang
lên dồn dập .
Thần Đồ Báo vội vàng thu chưởng ngưng thần lắng nghe , trên mặt thay đổi rất
khó tả , gấp giọng nói :
– Lão phu bây giờ không rỗi hơi mà chấp ngươi . Cứ chờ đấy , lát nữa sẽ tính sổ
với cả hai đứa .
Lão nói xong thì trên đường cái đã xuất hiện một kỵ mã .
Kỵ sĩ thân thể nhỏ bé , mình bận thanh y , đầu đội chiếc mũ rất rộng , cưỡi một
con lừa trên cổ buộc một chuỗi lục lạc , cứ từng bước đi lại kêu lên leng keng nghe thật
vui tay.
Lý Tồn Hiếu còn đang quan sát thì chợt nghe hắc y nhân nói :
– Bằng hữu , theo tại hạ được biết thì người này mang theo một bảo vật mà ai
cũng thèm muốn . Chính người của Bạch Cốt Môn mai phục ở đây để chờ người này
cướp bảo vật . Bằng hữu hãy tự lượng sức mình , nếu đủ khả năng thì xin hãy cứu người
đó , nếu không thì nhanh chạy khỏi đây . Thần Đồ Báo không có thời gian để ngăn
bằng hữu đâu !
Lý Tồn Hiếu đáp :
– Đa tạ đã cảnh báo . Nhưng tôi nếu chạy khỏi đây thì các hạ sẽ thế nào ?
– Bằng hữu không cần quan tâm đến ta . Ta chết thì không đáng tiếc , và có thể
chết bất cứ lúc nào , chỉ hận là chưa băm vằm được hai tên vô sĩ trăm lần đáng chết
Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương …
Nghe khẩu khí thì chừng như giữa hắc y nhân và hai tên còn lại của Bạch Cốt
Tam Sát có mối huyết hải thâm cừu không thể dung tha .
Lý Tồn Hiếu vừa kịp nghĩ có thế thì kỵ sĩ cỡi lừa đã tới gần .
Đột nhiên kỵ sĩ kêu lên mừng rỡ , giọng thanh thanh như thiếu nữ :
– Lý gia !
Lý Tồn Hiếu sửng sốt gương mắt nhìn .
Thanh y nhân vội nhảy khỏi lưng lừa lao bổ thẳng vào tiểu đình .
Chàng còn chưa nhận ra được người đó là ai nên không có phản ứng thì Thần Đồ
Báo đã lao ra chặn trước thanh y nhân .
Lý Tồn Hiếu nhíu mày vung tay phát ra một chiêu Ma chữ được chân truyền từ
Thiêu Ngoại Thần Ma với uy lực khủng khiếp đánh thẳng tới hậu tâm Thần Đồ Báo.
Lão tổng hộ pháp không phải kẻ tầm thường, hiển nhiên phát hiện ngay luồng kình lực
king nhân đang ập tới vội vàng chao người tráng sang bên.
Lão vừa tránh sang thì thanh y nhân chớp thời cơ lao vút tới đứng ngay trước bậc
thềm, lật mũ ra sau đầu ngẩng mặt nói:
– Lý gia, tôi đây !
Lý Tồn Hiếu ngẩng người.
Thanh y nhân không phải ai khác, chính là Tiểu Thúy vị tì nữ thân tín của Lệnh
Hồ Dao Cơ.
Lý Tồn Hiếu dở cười dở khóc, kêu lên:
– Thúy cô nương, sao lại thế này?
Tiểu Thuý đáp:
– Tiểu tì vâng mệnh cô nương đến đây tìm ngài.
Lý Tồn Hiếu vội hỏi:
– Cô nương hiện ở đâu?
– Cô nương đang ở bên cạnh lão thần tiên, cô nương đã đánh cắp được tàng bảo
đồ sai tiểu tỳ đến đây tìm ngài để trả lại…Nói xong định lục tìm trong túi. Đột nhiên có
tiếng quát:
– Nha đầu, khoan đã !
Thần Đồ Báo lao tới như cơn lốc xèo cả mười ngón tay như vuốt quỷvào ngực và
sườn Tiểu Thúy nhằm đoạt bức mật đồ trong áo.
Tiểu Thúy đỏ mặt kêu lên:
– Đồ vô sỉ…
Lý Tồn Hiếu lại xuất thủ, lần thứ hai dụng chiêu Ma chữ.
Thần Đồ Báo nào dám tiếp chiêu Ma chữ uy mãnh tuyệt luân vội tránh đi, nhưng
hai tay vẫn chộp tới người Tiểu Thúy.
Lý Tồn Hiếu bước lên hai bước, hữu thủ gõ vào uyển mạch của lão tổng hộ pháp,
còn tả thủ xuất một chưởng đánh ra.
Thần Đồ Báo ôm lấy tay phải kêu lên đau đớn, nhưng thân ảnh cũng kịp thời lao
vút lên nhờ chưởng lực của Lý Tồn Hiếu mà bắn xa tới mấy tám trượng mất hút vào
bóng đêm.
Tiểu Thúy đỏ mặt hỏi:
– Lý gia… Lão súc sinh đó… chuyện gì vậy?
Lý Tồn Hiếu chỉ tay vào hắc y nhân vẫn ngồi trên thềm tiểu đình nói:
– Vị bằng hữu đó nói rằng Thần Đồ Báo muốn cướp đoạt bảo vật trên người cô
nương, chắc là tấm tàng bảo đồ…
Tiểu Thúy tò mò nhìn hắc y nhân hỏi:
– Lý gia, vị này là…
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
– Chúng tôi chưa quen biết nhau. Vị đó cần tìm Sầm Đông Dương và Miêu Phương
Hương của Bạch Cốt Môn, vì thế mà nảy sinh xung đột với Thần Đồ Báo.
Tiểu Thúy chớp chớp đôi mắt đẹp nói:
– Lý gia, chẳng phải Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương đã chết rồi hay
sao?
Lý Tồn Hiếu chợt vỗ trán nói:
– Quên mất, tôi còn chưa kịp nói…
Hắc y nhân nghe thế vội hỏi:
– Cô nương nói gì? Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương đã chết rồi ư?
Lý Tồn Hiếu gật đầu:
– Mới rồi tôi không kịp báo với các hạ, Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương
đã chết hơn một tháng trước ở trong phế viện của Hoa gia ở Kim Hoa…
– Bằng hữu biết đích xác hay không?
– Chính lúc đó tôi cũng có mặt tại hiện trường.
Hắc y nhân chợt run lên nói:
– Nếu vậy thì thật rồi.
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Các hạ với hai tên ma đầu đó rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì vậy?
Hắc y nhân nghiến răng nói:
– Hai tên ti tiện vô sĩ đó làm hại tôi không dám ngẩng mặt nhìn người, hãm tôi
vào mối oan khiên vạn khiếp…
Rồi chợt ngước lên hỏi:
– Chúng vì sao mà chết? Ai giết hai tên ti tiện đó?
Lý Tồn Hiếu trả lời:
– Cả hai tên ma đầu đó chết bởi tay Ôn nhị cô nương ở Hàn Tinh Môn.
Hắc y nhân như gặp phải rắn rết, toàn thân run bắn, cố hết sức lao nhanh ra khỏi
tiểu đình, hét to một tiếng rồi vội vã phóng người chạy biến.
Lý Tồn Hiếu sửng sốt nhìn theo hỏi:
– Chuyện gì vậy chứ? Làm sao vừa nghe đến tên của Ôn nhị cô nương của Hàn
Tinh Môn…
Tiểu