
, bèn cúi thấp đầu im lặng không nói.
Ôn Phi Khanh lạnh lùng hỏi:
– Sầm Đông Dương, Trương cô nương đâu?
Sầm Đông Dương nhìn thấy lại Ôn Phi Khanh thì đã run, nghe hỏi lòng càng run
hơn ấp úng nói:
– Không biết…
Ôn Phi Khanh gằn giọng:
– Ngươi nói sao chứ?
Sầm Đông Dương nói:
– Chúng tôi chính đang trông chừng Trương cô nương, đột nhiên từ phía sau nghe
tiếng kình phong ập đến, nhưng trở tay chẳng kịp, chỉ thấy đầu óc tối sầm rồi chẳng
còn biết gì nữa.
Lời này hắn nói là chân thật, đủ biết người kia ra tay tập kích chúng.
Ôn Phi Khanh lại hỏi:
– Không nhìn thấy người sao?
Sầm Đông Dương đáp:
– Không, người kia tập kích chúng tôi từ phía sau.
– Thật ư?
– Thật.
Sầm Đông Dương thất thiểu nói tiếp:
– Chuyện đến nước này, giờ trước mặt Nhị cô nương, chúng ta ăn nhằm gan trời
cũng chẳng dám nói dối nửa câu.
Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:
– Thách ngươi cũng không dám?
Rồi nàng nhìn Trương Viễn Đình hỏi:
– Trương tiền bối, giờ làm sao đây?
Trương Viễn Đình trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi ngưng mắt nhìn Hầu Ngọc
Côn hỏi:
– Hầu công tử, khi công tử đến khu vườn hoang này gặp tiểu nữ, lúc ấy tiểu nữ
đang làm gì?
Hầu Ngọc Côn nói:
– Lệnh ái đang nói chuyện với một lão già tàn phế.
Trương Viễn Đình chau mày hỏi tiếp:
– Tiểu nữ nói chuyện gì với lão già tàn phế kia, công tử có nghe chứ?
Hầu Ngọc Côn lắc đầu nói:
– Không nghe, không nghe thấy, khi ấy ba chúng tôi ở rất xa.
– Về sau thì sao, lão già tàn phế kia chết sao?
Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:
– Đúng, lão già tàn phế kia chừng như đau ốm đã nhiều năm, chỉ thấy nói chuyện
với lệnh ái một lúc thì trút hơi thở cuối cùng mà chết, Trương cô nương tự tay chôn cất
lão ta, còn làm cho lão một tấm bia…
Trương Viễn Đình gật nhẹ đầu nói:
– Điều này thì ta nhìn ra, khi ba người bắt tiểu nữ, tại trường còn có người nào
khác nữa không?
“Không” Hầu Ngọc Côn lắc đầu đáp:
– Trong khu vườn hoang rộng lớn này chẳng có người nào ngoài tôi và lệnh ái,
cùng bọn Sầm, Miêu là bốn người. Trương tiền bối cũng biết, chuyện này không thể để
nhiều người biết được.
Trương Viễn Đình nói:
– Ngươi nói không sai, nhưng nếu như có một người công lực còn cao hơn ngươi
thì ngươi cũng đành mặc hắn tại trường, đúng chứ?
Hầu Ngọc Côn gật đầu thừa nhận nói:
– Tiền bối nói không sai.
Trương Viễn Đình khi ấy cúi người xuống lấy lại viên “Huyết Kết Ngọc uyên
ương” trong người Hầu Ngọc Côn rồi nhìn Ôn Phi Khanh nói:
– Nhị cô nương thấy nên xử trí bọn chúng thế naò thì cứ xử trí đi!
Nói rồi bước đứng sang một bên.
Ôn Phi Khanh nhìn Cốc Lãnh nói:
– Huynh đệ, ngươi cứ đứng nghỉ với Trương tiền bối, chuyện này do ta giải quyết.
Cốc Lãnh ứng thanh đáp một tiếng, rồi đứng sang sau người Trương Viễn Đình
Nhìn thấy hai người đi xa rồi, Ôn Phi Khanh khi ấy mắt mới trừng lên đầy sát uy
nói:
– Hầu Ngọc Côn, ngươi biết ngươi đáng chết chứ!
Hầu Ngọc Côn xem ra cũng biết sợ, trong lòng run lên vội nói:
– Nhị cô nương, điều đó chẳng tại tôi, cũng không thể trách tôi.
Ôn Phi Khanh trong mắt hằn lên nét dị thường nói:
– Vậy thì nói ta biết là ai, nên trách ai đây?
Hầu Ngọc Côn vội nói:
– Người hại cô nương chính là Sở Ngọc Hiên, có trách thì trách Liễu Ngọc Lân và
bọn Sầm, Miêu ba người.
Sầm Đông Dương mặt biến sắc thất thanh kêu lên:- Công tử…
Ôn Phi Khanh nhanh như chớp vung tay xuất chỉ điểm tới, Sầm Đông Dương trúng
chủ rú lên một tiếng rồi ngã lăn trên đất, Ôn Phi Khanh nhìn Hầu Ngọc Côn gằn giọng
nói:
– Thế nào chứ, Hầu Ngọc Côn?
Rơi vào ranh giới của sự sống còn, Hầu Ngọc Côn chẳng dám giấu giếm, khi ấy
đem hết mọi chuyện kể lại cho Ôn Phi Khanh nghe một cách tường tận.
Im lặng lắng nghe, càng nghe nước mắt càng chảy dài trên mặt Ôn Phi Khanh,
khuôn mặt nàng giờ trắng bệt ra trông càng đáng sợ.
Đợi đến khi Hầu Ngọc Côn nói xong câu cuối cùng, Ôn Phi Khanh giọng lạnh như
băng nói:
– Hầu Ngọc Côn, đa tạ ngươi!
Chữ “ngươi” thoát ra khỏi miệng, thì chân dùng lực dậm mạnh, cả người Hầu
Ngọc Côn nảy lên một cái, mồm há ra phun máu thành vòi, mắt đứng tròng, đầu nghẹo
sang một bên chết tốt.
Thanh toán xong Hầu Ngọc Côn, Ôn Phi Khanh xuất trảo chộp “Bốp” một tiếng
vào ngực Sầm Đông Dương, cả ngực hắn vở toát, máu tuôn xối xả.
Ôn Phi Khanh người như ngây dại, rồi hai tay ôm mặt mà khóc, tiếng khóc như
ngây như dại.
oOo
Uyên Ương Hợp Bích
Lý Tồn Hiếu đứng bên cạnh nhìn thấy nàng hành động chẳng khỏi chau mày, thế
nhưng thầm hiểu một nữ nhi chịu bao cay đắng thương hận như nàng thì chẳng
trách ra tay tàn bạo rửa hận lòng.
Để nàng khóc đi một lúc, chàng đánh tiếng gọi:
– Cô nương, chuyện đã đến thế này… chúng bao nhiêu tên chết cũng chỉ vô vị,
cô nương cũng chớ nên đau lòng nữa, để Trương tiền bối biết chẳng hay.
Ôn Phi Khanh nói qua nước mắt:
– Lý lang, mạng thiếp thật khổ…
– Cô nương…
Vừa lúc nhìn thấy Trương Viễn Đình đã đi trở lại, vội nói:
– Cô nương, Trương tiền bối đến kia.
Ôn Phi Khanh lau vội nước mắt nói:
– Miêu Phương Hương dâm đãng gian tà, cũng không nên để ả làm gì, muội cho ả
một chỉ.
Nói rồi vung tay xuất chỉ điểm v