
a cái chết này mà em có thể đến được với anh thì em sẽ làm. Em không e sợ gì cả!” rồi cô gieo xuống biển, cả thân người cô bất động, đôi mắt khép lại còn khóe môi mỉm cười.
Trong làn nước, cô trông thật tĩnh lặng, cô không sợ chết và chìm dần dưới đại dương. Con cá voi quan sát cô từ sâu bên dưới đại dương, qua những tia nắng yếu ớt hắt qua, mái tóc và chiếc váy bồng bềnh trong nước, nhìn cô như một nàng tiên cá xinh đẹp. Xinh đẹp nhưng trông thật u sầu, cô hệt như Jane ngày chia cắt với người yêu, duy lần này tệ hơn rất nhìu. Chàng trai sau khi phát hiện ra hành động dại dột của cô gái thì nhảy xuống vội cứu cô. Anh toát lên vẻ đẹp rạng rỡ và vầng hào quang của thiên thần, anh là người hậu duệ của Chúa Trời, chẳng khó khăn gì để cứu được cô với sức mạnh của anh. Nhưng số mệnh con người khôg chỉ có số phận quyết định mà do con người, cô muốn chết, con cá voi biết rõ điều đó. Không phải vì cô tuyệt vọng muốn tự tử mà là vì cô muốn ‘gặp’ một người, khát vọng gặp mặt còn lớn hơn nỗi sợ chết nữa.
Con cá voi quẩy đuôi mạnh tạo thành một đợt sóng ngầm, trong phút chốc, cô gái bị cuốn đi mất. Rất xa, rất xa khỏi chàng trai kia.
Cô bị cuốn xuống sâu dưới đại dương, cơ thể cô đang ở giai đoạn cuối của sự sống, máu trào từ người cô tạo thành một màu đỏ đặc bao quanh cô. Con cá bơi lại ngắm nghía cô, đôi mắt nâu của cô vẫn khép lại, tay buông lõng. Con cá cắp cô mang đi và thầm nói một ngôn ngữ của loài vật dưới nước :
– Chào mừng trở lại, con gái của Hoàng tộc !
Tromg cung điện pha lê, người con gái của Hoàng tộc đã trở về, mang theo mong ước giải phóng tảng chì trong tim. Không ngại cả tử thần hay cả tuổi trẻ, những gì đáp lại cho cả tấm chân tình đó chỉ là câu nói đượm màu của máu mà nước mắt:
– Tỉnh táo lại đi Haida, ác quỷ không có cái gọi là ‘hồi sinh’ hay ‘kiếp sau’ ! Nếu chúng chết thì hoàn tất kết thúc rồi, không giống như con người, thiên thần hay tiên cá như chúng ta.
CHAPTER I : LUPASTHEON (2)
Cái bóng dài dưới sàn của người con gái run rẩy nghe từng lời nói đó. Một chặn đường qua cái chết để đáp lại bằng những lời lạnh nhạt này sao ? Cứ nói là chết là hoàn toàn tan biến sao ? Với người khác, nói việc Ara đã chết nghe thật nhẹ nhàng nhưng đối với Haida là nhát dao vào tim, cảm giác như tâm hồn mình đã bị giết chết. Ara là người ý nghĩa nhất cuộc đời cô, là một ác quỷ mạnh nhất vậy tại sao hắn không thể hồi sinh. Thậm chí cả cái cơ hội hoang đường gọi là “kiếp sau’ cũng không có, có nhất thiết phải tàn nhẫn như vậy không ?
Haida này rốt cuộc đã làm gì có lỗi để chịu đựng nhiều như thế.
– Dù cô có chết, sự dũng cảm của cô không thể quay ngược thời gian Haida. Hãy học cách quên đi…
– Tôi muốn một mình ! – một chất giọng u uất vang lên
– Cô…
– Đi ra ngay ! Tôi nghe đủ rồi, bây giờ thì đi ra ! – lần này là chất giọng gào thét đầy tuyệt vọng, hận thù và đau khổ.
– Cô là kẻ hèn nhát ! – Lanna cao giọng nói, bực bội vì sự đả kích của Haida.
– Cô thì biết cái gì về yêu mà nói ! Đi ra trước khi tôi mất hết bình tĩnh !
– Nếu mất hết bình tĩnh cô sẽ làm gì ? Cầu xin thánh thần cứu vớt người yêu của cô ư … ?
Câu nói chưa nói hết thì một thanh kiếm đã kê vào cổ cô, ngay ở huyết quản. Thanh kiếm tì vào đã cứa qua làn da mỏng manh của cô. Cô trong thấy một gương mặt đầm đìa nước mắt, đôi mắt nâu vẫn mặn mà song cô không hiểu sao bây giờ nó lại mang sắc chết của màu đỏ dù rằng nó vẫn màu nâu. Đôi mắt đó sắc đến mức làm mọi lời nói trong miệng cô nghẹn động lại, đôi mắt đó như cõi lòng đã vỡ tan của đối phương. Đôi mắt đong nỗi buồn cùng cực, sâu và tim và thấm vào từng ánh mắt. Một ánh nhìn trần trụi đến mức, cô bỗng thấy tim mình nhói lên một nhịp như chính cô nhận ra mình đã quá lời. Cô bị chàng thiếu niên kéo ra, trong đôi mắt cô vẫn in hằn hình ảnh cô gái cầm thanh kiếm chĩa thẳng, nước mắt đong đầy, tay chân cô ấy bủn rủn nhưng cô ấy vẫn đứng. Vẫn đứng mà khóc. Và cô chợt nhận ra, đứa con gái tưởng chừng mềm yếu đó thật ra không mềm yếu.
Sự thật vẫn thật phũ phàng, dù thân xác cô có thoát khỏi lớp vỏ trần tục. Cũng không cách nào cứu vãn được một kẻ đã chết, đặc biệt lại là một kẻ kém may mắn sinh ra với thân phận là ác quỷ.
‘Không thể sống lại, không thể tái sinh’
8 từ đó tuy không nhiều, nhưng khắc vào tận sâu trong lòng, lấy cả máu để khắc lên. Và có lẽ cũng vì 8 chữ đó đã thay đổi cả một con người. Và dẫn đến nhiều hơn thế. Địa Ngục đã có nhiều sự thay đổi ở đây. Một cách bí ẩn bởi một kì tích. Một kì tích chưa toàn vẹn và chưa có hồi kết như bản huyền ca viết về nó. Một đoạn kết vẫn còn ở phía trước.
-I-
Đa số con người đều rất coi trọng mạng sống của họ, và nhiều người xem điều đó là điều quan trọng hơn tất thảy tất thứ trên đời, lý do phần lớn đền từ sự yêu bản thân.
CHAPTER I : LUPASTHEON (3)
Haida cũng là một người như bao người khác, và với thân phận cũ của con người là một đứa trẻ mồ côi đơn độc. Hơn ai hết, Haida hiểu rằng chỉ có mình mới thể cứu giúp mình và với cô, bản thân cô là quan trọng nhất. Cho đến khi cô tìm thấ