
g…ạ !Nhưng đúng là rất khó khăn, mớ củ quả vô cùng nhàu nhĩ, làm gì có chuyện một người cầm một người kia có thể cắt cho đẹp được; họa chăng chỉ có đầu bếp chuyên nghiệp mới làm được.Hắn bức bối nhìn tên quỷ khúm núm giữ củ quả trên thớt còn Haida thì cố cắt chúng theo cái cách có-thể-ăn được :– Cút ! Cút xéo hết cho Ta ! – hắn quát, dù không hiểu vì sao song cả phòng bay biến hết chả còn ai trừ Haida !Hắn nhìn nó châm biếm, bực vì chưa bao giờ phục vụ lại tệ hại như vậy. Mà cái bực nhất là nhìn Haida và cái con quỷ khó ưa nào đó nhìn cứ như tình nhân cùng nhau nấu ăn không bằng.– Tay gãy thế này thì làm ăn chứ !– Cũng đâu phải tôi làm nó gãy ! – Haida lẩm bẩm đủ cho nó nghe.– Ta sẽ giúp Ngươi, nhưng nếu không hiệu quả thì ném cả Ngươi vào chảo luôn đấy !– Thế thì không làm đâu – Haida suy tính, dại gì để làm hắn hài lòng mà đặt cược mạng sống của mình chứ.– Ngươi…định chơi xỏ à ! – hắn nhướn mắt cảnh cáo.Rốt cuộc kẻ yếu luôn bị đè bẹp thê thảm. Chẳng biết thế nào mới sống được với hắn. Haida cố gắng cắt mớ rau củ ra dưới sự trợ giúp bất đắc dĩ của hắn. Nhưng thề là chả giống không khí lãng mạn trong phim như thế nào mà cứ như là nấu ăn với bom hẹn giờ mà không rõ bao giờ phát nổ vậy. Hiện tại Haida đang dầm một con dao rất to đến cầm cũng thấy khó nữa là chặt thịt; mồ hôi nhễ nhại trên trán nó, đúng là không thể làm được cái gì ra hồn với một cái tay thương thích. Nó chặt thịt mà như trút giận, hắn đứng ở cạnh khẽ cau mày“Có phải cô ta đang giận thớt chém cá không đấy. Nhìn điệu bộ yếu đuối mà chặt thịt cứ như …giết người không bằng”Haida thả phịch con dao to đùng xuống thớt xoay cổ tay, cái gì mà vừa nặng lại vừa cứng; đây có phải là thịt không, đúng là gà ở đây cũng day hơn gà ở chỗ con người.– Chậm chạp quá ! Tránh ra !- hắn đẩy nó sang một bên.“không ngờ Điện Hạ Ta lại có lúc phải đi nấu bếp, thật là xấu hổ. Ta chỉ muốn đem cái bọn phục vụ đem bằm nhỏ ra thôi”– Nhỏ một chút nữa !Haida chỉnh lại.– Làm cho đẹp mắt một chút !Đến câu thứ ba thì nó không dám nói nữa khi có một ánh mắt quét qua chỗ nó, tiếp tục thì chắc cái trên thớt không phải là con gà mà là nó mất. Sau một hồi vật lộn ở căn bếp nóng bức cùng với mớ nguyên vật liệu. Bây giờ bắt đầu nấu, Haida vừa đứng xào vừa nhìn đống thịt mà hắn cắt, chẳng ngon mắt chút nào cứ vụn vặt làm sao ấy : CHAPTER 15 : EVIL TRICKS (10)– Đừng đảo nhiều quá ! – Haida nhìn sang hắn, y chang như tượng đá với tay chuyển động khuấy cái nồi canh. Nãy giờ xem xét phải liệt vào hàng ngũ mù về nấu ăn, rau củ quả thì cắt như là viên đá, chẳng biết để ném ai làm Haida phải vật lộn cắt lại. Bây giờ nhìn hắn đảo nồi nhìn chả khác mấy với dùng roi đánh người.Cuối cùng, nửa tiếng bây giờ thành một tiếng rưỡi cũng hoàn thành bữa ăn đơn giản nhưng chẳng biết có ăn được không ?– Nhạt quá ! – hắn chỉ tay vào môn súp và gắt sau đó chỉ tiếp vào món gà xào – Cái này thì quá mặn !– Tôi thấy vừa mà ! – Haida nếm thử rồi nói – chắc là do khẩu vị khác- hèn chi Haida lúc ăn ở đây cứ thấy có món thì mặn có món thì lại quá nhạt nhẽo, còn có món đắng nghét nữa.– Dở tệ ! Mau đem đổ hết đi ! – đợi đồ ăn dâng tới bàn múc tới chén bây giờ hắn bảo đổ tất cả. Hắn tức giận định đạp đổ cái bàn, đám lính thì khúm núm xếp càng vào.– Khoan khoan ! – Haida bây giờ vừa đói vừa mệt lại thêm cái tay gãy, tốn công nấu nướng bây giờ bỏ thì tức chết – tôi đói lắm, phải ăn ! Nếu anh không ăn được thì đừng ăn !Nói xong Haida ngồi xuống múc một muỗng cơm cho vào miệng, cho thêm một miếng thịt gà to chảng do hắn cắt. Bây giờ đói nên ăn cái gì cũng không đến nỗi tệ, thế là nó xua đám lính, kẻo bị vạ lây, rồi ngồi ăn ngon lành.“Cứ như chết đói không bằng”Haida đảo mắt trong căn phòng chỉ có hai người, đúng là càng ngày nó càng thích nghi được với chỗ này, càng ngày càng không phiền phà chức danh “phi tần” và cũng bắt đầu chấp nhận hắn. Dù rằng không thấy rõ mặt song Haida chống chiếc nĩa ăn xuống lấy muỗng múc một miếng khai tây cùng một miếng thịt gà nhỏ hiếm có đưa về phái kẻ đang khoanh tay đối diện.Nó rõ ràng biết hắn đói nhưng vẫn không thèm hắn, vốn dĩ cả tuần nay hắn chẳng ăn, hình như chỉ có nó là người thường xuyên ăn còn ác quỷ thì mấy ngày mới ăn một lần. Song nó nhìn sự nhượng bộ của hắn chỉ khẽ giấu diếm mộ nụ cười : có lẽ là hôm nay làm việc nhiều nên hắn cũng đói.– Cũng được mà ! Ăn đi ! – Haida nói đầu nó xẹt qua hình ảnh của một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu xanh biển song rõ chỉ là suy nghĩ vớ vẩn -..nếu có chuyện gì còn phải cứu tôi như ban sáng chứ !Hắn khựng lại quan sát người đối diện, môi vẻ lên một đường cong dịu dàng tuy có phần ranh mãnh. Áng sánh nâu pha chút cam còn tay thì mời mọc. Điện Hạ chả bao giờ chịu đói song không lẽ lại xiêu lòng trước lời nói này :–