pacman, rainbows, and roller s
Thất Lão Kiếm

Thất Lão Kiếm

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325042

Bình chọn: 7.5.00/10/504 lượt.

hữa trị lành mạnh nốt! Một nàng ngốc!

Nhuế Vĩ không vui :

– Nàng ấy đâu có ngốc! Tiểu thơ đừng lầm!

Ma Quỷ đảo hiện rõ dần dần.

Nhuế Vĩ không còn nhìn Diệp Thanh nữa, mắt chàng dán về phương trời xa xa.

Diệp Thanh tức uất suýt bật khóc.

Hòn đảo khá lớn, hình thức giống một quái nhân ngồi chồm hổm. Cạnh bờ đảo có thuyền nhẹ. Thủy thủ y phục trắng đang lần lượt xuống thuyền.

Nhuế Vĩ tự hỏi :

– “Chúng sắp đi đâu đây?”

Trong khi đó thuyền của chàng cặp bến, đòn dây được thả xuống.

Lão nhân hướng về Diệp Thanh, thốt :

– Thỉnh tiểu thơ lên bờ.

Lâm Quỳnh Cúc và Giản Hoài Quyên được người dìu lên sàn thuyền.

Diệp Thanh lạnh lùng mời khách lên bờ, song nàng không nhìn đến Nhuế Vĩ nữa.

Lễ nghi chào đón lại được diễn ra tại bờ theo cung cách của hoàng gia.

Đi được nửa đoạn đòn dây bắt từ thuyền lên bờ, Nhuế Vĩ bỗng thấy một người hấp tấp xuống chiếc thuyền kia và thuyền đó sắp sửa ra khơi. Bất giác chàng gọi to :

– Giản Thiệu Vũ!

Quả đúng là Giản Thiệu Vũ. Trông thấy Nhuế Vĩ có cả Giản Hoài Quyên, Giản Thiệu Vũ biến sắc mặt. Lập tức thay vì xuống luôn thuyền, Giản Thiệu Vũ quay mình trở lên đảo.

Gặp Giản Thiệu Vũ khi nào Nhuế Vĩ bỏ qua. Có rất nhiều việc chàng cần cật vấn y, nếu có thể, chàng sẽ bắt buộc y giải quyết ổn thỏa.

Thấy Giản Thiệu Vũ trốn tránh chàng, chàng hết sức lấy làm lạ thầm nghĩ :

– “Tại sao y trốn ta? Ta đâu muốn giao thủ với y mà y sợ? Ta chỉ muốn đối thoại với y về nhiều vấn đề thôi mà”.

Chàng lướt trên đòn dây, gọi :

– Các hạ chạy đi đâu? Tại hạ cần nói chuyện với các hạ.

Giản Thiệu Vũ chẳng những không dừng chân trái lại còn chạy nhanh hơn trước. Y chạy về hướng Tây Bắc.

Nhuế Vĩ đuổi gấp theo sau.

Lâm Quỳnh Cúc gọi :

– Đại ca! Đại ca!

Nàng muốn chạy theo, song vướng Giản Hoài Quyên bên cạnh nàng đành ở lại.

Diệp Thanh cũng gọi :

– Nhuế công tử! Nhuế công tử!

Nàng chạy theo chàng. Nàng vừa chạy vừa gọi :

– Trở lại! Đi về phía đó không được đâu.

Thì ra nơi đó có một vùng đất cấm, bất cứ ai cũng không dám xâm nhập vào.

Diệp Thanh lo sợ chàng gặp nguy hiểm.

Giản Thiệu Vũ cũng là tay khá về thuật khinh công, y lại chạy trước, Nhuế Vĩ đuổi theo mãi vẫn không hẹp được khoảng cách giữa nhau.

Diệp Thanh dần dần bị bỏ rơi sau xa, không theo kịp thì nàng lại gọi :

– Nơi đó đến không được đâu! Hãy trở lại, Nhuế công tử!

Nhuế Vĩ có nghe song không thể dừng chân, sợ mất hút Giản Thiệu Vũ.

Chạy một lúc lâu, chợt Nhuế Vĩ thấy một đống xương trắng. Rồi chàng lại thấy đống thứ hai, đống thứ ba, xương trắng nhiều quá, hơn trăm đống. Dĩ nhiên là xương người. Xương khô rải rác dọc theo sơn cốc.

Giản Thiệu Vũ chạy vào cốc khẩu.

Nhuế Vĩ đến cốc khẩu, toan vào theo.

Ngẩng mặt nhìn lên chàng thấy ba chữ nơi vách: “Bất Quy cốc”. Nhuế Vĩ giật mình do dự. Nhưng chỉ một phúc sau chàng bất chấp nguy hiểm, lao mình vào.

Khi Diệp Thanh đến nơi thì đã muộn rồi. Nhuế Vĩ mất dạng. Nàng đứng lại đó thừ người, thầm vái van cho chàng vô sự trở ra. Nàng không dám vào mà lại vái, như vậy là bên trong cốc có vô số hiểm nguy.

Kiếm Lão Quái

Vào bên trong sơn cốc rồi, Nhuế Vĩ không thấy Giản Thiện Vũ nữa.

Chàng thầm nghĩ :

– “Có lẽ tại ta dần đà tại cốc khẩu, nên y có thì giờ chạy sâu vào trong. Nhất định là y ở phía trước!”

Chàng phóng chân chạy tới.

Sơn cốc hẹp và dài, ánh sáng yếu ớt, hơi lạnh bốc buốt xương.

Nhuế Vĩ vừa chạy vừa gọi :

– Giản Thiện Vũ! Giản Thiện Vũ!

Chỉ có tiếng dội, không một lời đáp.

Chàng chạy nhanh, chân giẫm mạnh, tiếng chân vang dội thình thịch, thình thịch.

Không lâu lắm, có tiếng chân người từ đầu kia vọng lại, người nào đó đang đi ngược chiều và song phương sắp sửa đối diện.

Nhuế Vĩ đứng lại, thầm nghĩ :

– “Chắc là Giản Thiện Vũ trở ra!”

Lòng sơn cốc quanh co uốn khúc, nhìn ra phía trước, Nhuế Vĩ không thể thấy xa.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở khúc quanh. Người đó chập choạng bước đi, chừng như thọ thương nặng.

Nhãn lực của Nhuế Vĩ rất tinh diệu, tuy còn cách xa hơn hai mươi trượng, trong bóng tối mờ mờ, chàng cũng nhận ra người đó không phải là Giản Thiện Vũ.

Người đó là một hòa thượng.

Hòa thượng miễn cưỡng bước tới mấy bước nữa, rồi kiệt sức ngã xuống, rên hừ hừ.

Nhuế Vĩ vọt mình tới, không dám hấp tấp nâng hòa thượng lên, chỉ hỏi :

– Đại sư là ai? Có phải đã thọ thương chăng?

Hòa thượng nằm sấp, ngực ấp lên đá vụn, đưa lưng lên, lưng phập phồng, chứng tỏ hơi thở rất khó khăn.

Nhuế Vĩ lại hỏi :

– Đại sư cho tại hạ biết mình là ai, tại hạ có thể chữa trị thương thế cho!

Hòa thượng cố gắng buông mấy tiếng :

– Bần tăng là Pháp Hải.

Nhuế Vĩ kinh hãi kêu lên :

– Pháp Hải?

Phàm trong phái Thiếu Lâm, những hòa thượng có pháp hiệu khởi đầu bằng chữ Pháp, đều có thân phận tối cao. Trừ chưởng môn là Pháp Bổn đại sư, còn có hai vị trưởng lão là Pháp Hải và Pháp Ý. Trên giang hồ, không ai không nghe danh ba vị đó.

Nằm mộng Nhuế Vĩ cũng không tưởng là gặp Pháp Hải đại sư tại đây, và đại sư lại thọ thương nặng như vậy. Chàng thầm nghĩ :

– “Ai có khả năng gây thương thế cho vị cao tăng Thiếu Lâm này? Người đó hẳn phải là tay phi phàm mới