
Thập Vạn Đại Sơn Vương
Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327422
Bình chọn: 9.5.00/10/742 lượt.
việc hệ trọng phải làm nốt đã.
– Nhưng…
– Chú Hai! Hãy nghe lời tôi. Nếu chú báo cụ biết tôi có mặt ở đây, sẽ… hỏng hết việc.
Hai Cao đăm đăm nhìn cô chủ, nét ngạc nhiên, khó xử hiện rõ trên mặt gã thủ túc của họ Trần.
– Bẩm… thế cô Ba đến đây có việc gì đó. Tôi tưởng cô Ba đã biết…
Phượng Kiều ngạc nhiên vì lời nói úp mở của Hai Cao, nhưng vội quá không có thì giờ lưu ý nữa. Nàng vội hỏi :
– Này chú? Trong kia có ông thầy thuốc gì đó, chú có biết không?
Hai Cao nghĩ một chút, đoạn gật đầu :
– Da… Có tên bác sĩ Robert và…
– Thế à! Thôi được! Chú vào mời kín ông Robert ra cho tôi! Nhớ phải thật kín đó!
Hai Cao tần ngần :
– Nhưng…
Biết hắn vẫn do dự, Phượng Kiều liền nghiêm sắc mặt lại, giọng hơi sẵng :
– Chú vào mời cho tôi! Có việc hệ trọng. Mai tôi sẽ ra mắt cụ nhà.
Hai Cao vốn nể quý Phượng Kiều. Nhưng hình như đã có lệnh Trần Tắc, nên hắn vẫn nhăn mặt :
– Chỉ sợ cụ nhà. Hay cô Ba cứ gặp rồi sẽ hay.
Đang nói thấy Phượng Kiều cau mày liễu, mặt thoáng sắc giận, Hai Cao vội vào trong nhà luôn không dám chậm trễ nữa. Quả nhiên, không đầy nửa phút, đã thấy một người Pháp có tuổi, theo Hai Cao ra, ngơ ngác nhìn quanh. Phượng Kiều liền tiến lên, lễ phép nói con bệnh cần cấp cứu, muốn mời bác sĩ đi ngaỵ Đang dở cuộc vui viên thầy thuốc có ý ngại ngùng, muốn cáo thoái, Phượng Kiều phải kín đáo chĩa ngọn súng ra từ tốn :
– Xin bác sĩ đi ngay chọ Chỉ một lát, sẽ về dự tiếp cuộc vui! Bệnh trầm trọng, buộc chúng tôi phải thất lễ, nếu…
Viên thầy thuốc già thấy cô gái đẹp muốn làm dữ, vội gật đầu lia lịa :
– Không sao! Lười một chút thôi. Nếu bệnh gấp, già này vẫn đi được. Nào ta cùng ra xe! Dụng cụ bao giờ cũng sẵn đây.
– Tôi có ngựa sẵn, vào rừng mới tiện.
Nàng quay bảo Hai Cao :
– Cám ơn chú! Nhớ lời tôi đặn. Mai sẽ gặp.
Đoạn nàng cùng bác sĩ ra xe lấy vali dụng cụ thuốc men, và lập tức đưa bác sĩ lên ngựa, rời tòa thiệt thự Hà Giang, tế luôn vào rừng thẳm. Đi được nửa đường, thình lình Phượng Kiều dừng ngựa. Tay bác sĩ già nhìn quanh khu rừng hoang vắng.
– Tới rồi sao, cô?
– Còn một quãng nữa thôi. Giờ xin mạn phép bác sĩ, cho tôi được…
Vừa nói, Phượng Kiều vừa rút mùi xoa trong túi ra. Hiểu ý, viên thầy thuốc mỉm cười xua tay :
– Không cần đâu! Tôi chỉ ngại đi đêm chút thôi, chứ không thiếu lương tâm nghề nghiệp đâu? Bất tất phải bịt mắt mà…
Phượng Kiều nhìn viên bác sĩ già, rồi lẳng lặng bỏ khăn vào túi quất ngựa đi luôn. Tới suối, ngựa dừng. Bác sĩ ngó quanh không thấy nhà cửa chi, có vẻ ngơ ngác muốn hỏi, lại thôi. Phượng Kiều đánh ngựa qua suối, tới trước lều. Voòng Lầu vội chạy ra.
– Sao? Chú Voòng?
– Bẩm mê man, thỉnh thoảng mới hơi tỉnh.
Người tùy tòng đỡ vội viên thầy thuốc xuống, xách giúp “vali” dụng cụ vào lều. Vào tới nơi, viên thầy thuốc nhanh nhẹn lấy dụng cụ khám bệnh ngaỵ Phượng Kiều có học qua nghề thuốc. Thấy vẻ nghiêm trọng hiện rõ trên khuôn mặt bác sĩ nên càng lo lắng nín thở đợi chờ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau.
Tiêm liền mấy mũi thuốc, Đại Sơn Vương có vẻ tỉnh táo, đưa mắt ngó quanh mình, thấy viên thầy thuốc Pháp hình như đã đoán ra, định nhỏm dậy. Bác sĩ vội nhẹ tay ấn xuống, quay nhìn mọi người khá lâu. Đoạn ôn tồn :
– Bệnh nhân bị cảm khá nặng, thần kinh lại bị chấn động quá!
Phải tĩnh dưỡng một vài hôm, không nên di chuyển. Xin cứ yên lòng săn sóc bệnh nhân.
Quay sang Phượng Kiều, viên thầy thuốc mỉm cười :
– Cô có biết qua nghề thuốc. Vậy tôi để ít dụng cụ thuốc men lại, ngày ngày cô điều trị thêm vào, là khỏi đó. Nhưng, nên nhớ, nếu bị xúc động quá, lần sau có thể… thổ huyết được. Đã xong nhiệm vụ. Giờ lão có thể về thị trấn dự tiếp cuộc vui được chứ?
Phượng Kiều nhìn Chí Plan, nghĩ mấy khắc :
– Xin cám ơn bác sĩ.
Suốt đêm, hai viên cận tướng họ Voòng thay phiên canh ngoài lều. Còn Phượng Kiều, Chí Plan không ai chịu ngủ, cả hai đều ngồi bên giường săn sóc Đại Sơn Vương. Phượng Kiều chạy lại kéo chăn đắp cho người yêu và nhẹ đặt tay lên trán, reo khẽ.
– Đã mát lắm rồi. Gớm đêm qua anh ngủ thiếp mà người có lúc nóng ran, làm em lo quá. Anh chịu khó nằm yên tĩnh dưỡng mới được…
Đại Sơn Vương đăm đăm nhìn Phượng Kiều, đoạn tự nhiên chàng thở dài mệt mỏi hỏi :
– Em không ngủ sao? Voòng Lầu đâu?
– Chú ấy gác ngoài lều. Anh có cần bảo chi, để em ra gọi.
Đại Sơn Vương khẽ lắc đầu :
– Thôi chưa cần gì. Mà ai nấy phải đi ngủ cho đỡ mệt chứ? Chí Plan, Voòng Sềnh đâu?
– Chí Plan thức suốt đêm, em vừa bắt đi nghỉ rồi. Voòng Sềnh hình như đi tuần quanh đây lúc nãy.
Đại Sơn Vương nhìn Phượng Kiều khá lâu, đoạn đưa mắt lờ đờ làm hiệu. Phượng Kiều vội ngồi xuống bên giường vải.
– Em Phượng… Đừng buồn Voòng Lầu nhé! Hắn quý em lắm , nhưng… lúc nào cũng nghĩ tới việc thầy đó thôi.
Phượng Kiều ứa nước mắt :
– Không… Em chỉ buồn cho chúng ta thôi.
Động đến niềm riêng này, nàng nghẹn ngào thổn thức :
– Anh lại yếu dọc dường… em lo sợ lắm…
Đại Sơn Vương cũng xúc động, nắm lấy cổ tay Phượng Kiều, viên tướng núi ngang tàng quay mặt vào trong buồn rầu. Phượng Kiều vùng nhớ tới lời khuyên của thầy thuốc, vội lau nước mắt, chớp hàng mi, đặt nhẹ tay người y