
Thập Vạn Đại Sơn Vương
Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327343
Bình chọn: 8.5.00/10/734 lượt.
ai đâu…
Vẫn không thấy chủ nói gì, Voòng tiến lại thêm gần, giọng nghẹn ngào đau đớn.
– Thầy lại tự buộc thêm dây oan nghiệt vào mình! Mối thù mấy mươi năm thôi… thế là hết. Bao nhiêu năm nung nấu, không ngờ ngày nay cụ cũng vẫn phải ngậm hờn chín suối, nghìn đời còn trông vào ai nữa? Chì vì một người đàn bà đẹp…
Vẫn ngồi nhìn ra ngọn nước, Đại Sơn Vương nói rất thấp, chậm, hình như quá xúc động :
– Thôi, Voòng đừng nói nữa! Để ta lo liệu…
Người thủ hạ cười nhạt :
– Còn liệu thế nào được nữa? Yêu con, giết cha sao cho phải đạo làm người. Mà bỏ con, thì bây giờ thầy sao còn nghị lực đâu mà làm nổi nữa.
Như một cái máy, thình lình Đại Sơn Vương bật người lên quay phắt lại, rút súng ra chĩa vào Voòng Lầu, giọng run hẳn lên, thét lớn :
– Im ngay! Không ta bắn chết bây giờ! Lui mau đi! Để mặc ta…
Người thủ hạ vẫn đứng yên cười gằn :
– Thầy cứ bằn Voòng đi! Voòng giờ chỉ muốn chết đi thôi! ít nhất cũng được chết vì thầy, còn hơn phải chết về kẻ thù thầy. Thầy bắn đi! Bắn Voòng đi cho Voòng khỏi phải…
Voòng nói đến đó, chợt dừng phắt lại, vì dưới ánh trăng thượng tuần trắng bệch, Đại Sơn Vương đã vùng tái nhạt hẳn đi, toàn thân viên tướng Thập Vạn Đại Sơn run lên bần bật, mắt mở to nhìn thủ hạ, nhưng không tinh lạc, miệng lắp bắp :
– A Voòng! Voòng…
Ngọn súng rung chĩa vào thủ hạ, đang từ từ quay ngọn lại, Đại Sơn Vương bóp mạnh tay cò, như điên. Chí Plan, Phượng Kiều vừa kịp thấy, chưa kịp kêu lên, thì Voòng Lầu đã nhanh mắt vung tay đánh mạnh vào ngọn súng. Đoàng. Viên đạn nổ ròn đêm quạnh, xói rào cành lá bên mình. Khẩu súng rơi xuống đất, và Đại Sơn Vương lảo đảo, ngồi phịch xuống, ôm đầu, dáng cực kỳ đau đớn, giận cuồng.
Voòng Lầu phục xuống, ôm lấy hai vai thầy :
– Thầy… tha tội cho Voòng quá lời mạn thượng… thầy.
– Không… Voòng có sao đâu? Ta… ta…
– Kìa… thầy làm sao thế này? Trời…
Chỉ gan được đến thế, Phượng Kiều nghẹn ngào :
– Anh… anh ơi!
Rồi chạy vụt ra, theo sau là Chí Plan ngơ ngác :
– Trời! Anh làm sao thế này? Cõng về lều ngay xem.
Mọi người xúm lại, đỡ Đại Sơn Vương. Chàng tướng núi nhắm nghiền hai mắt, thân thể mềm hẳn đi, tứ chi rời rã lạnh toát, thở dốc rồi… lịm dần như chết. Voòng Lầu vội ghé vai cõng, còn hai thiếu nữ đỡ phía sau, đưa chàng vào lều. Đặt nằm trên ghế vải, Phượng Kiều, Chí Plan xúm lại bắt mạch nghe tim, hơn phút sau, Phượng Kiều buồn rầu :
– Bị nhiễm gió độc vì liền mấy hôm xông pha sương gió, hoạt động nhiều, lại vừa bị xúc động quá… Phải có thuốc chữa ngay mới được.
Chí Plan nghĩ mấy khắc :
– Để tôi đi hái lá!
Phượng Kiều lắc đầu :
– Muốn chóng kiến hiệu, phải tiêm vào mạch máu. Thuốc uống phải nhiều tiếng mới ngấm kịp. A Voòng nên đun nước sôi sẵn. Để tôi về thị trấn kiếm thuốc…
Không để hai người lên tiếng, Phượng Kiều băng mình ra ngoài, lên ngựa, phóng như bay.
Đang mải miết phi, thấy có người chặn đường, Voòng Sềnh dừng phắt lại :
– Kìa! Phượng Kiều cô nương!
– Chú Voòng! Sao lâu thế?
– Mua xong lương thực, tôi còn đi quanh thị trấn xem tình hình.
Hà Giang nhiều kẻ lạ lắm.
Viện cận tướng H mông nhìn Phượng Kiều, dáng hơi ngạc nhiên :
– Cô nương đi đâu coi sắc diện khác thường vậy?
Phượng Kiều buồn rầu :
– Đại Sơn Voòng thình lình ngộ cảm, mê man, bất tỉnh. Tôi về thị trấn kiếm thuốc.
Dứt lời, thiếu nữ định thúc ngựa đi luôn. Voòng Sềnh vội cản lại bảo :
– Giờ này, hàng phố đều đóng cửa, tìm đâu ra hiệu thuốc. Cô nương có cần chi, để Voòng theo giúp cũng được. Lương thực này sớm mai mới cần tới.
Phượng Kiều suy nghĩ mấy khắc :
– Chú thuộc miền này, cho tôi biết thầy thuốc nào thạo nhất. Tây, Ta cũng được. Tôi đã có cách!
– Cô nên tới khu chợ. Đấy có đủ dụng cụ, thầy thuốc. Nhưng…
Vừa nghe nói tới đó, Phượng Kiều đã hấp tấp vọt ngựa đi luôn, nói với lại :
– Thôi chú cứ về trước đi! Tôi sẽ về ngay đấy!
Rạp mình trên ngựa, thiếu nữ mải miết tế theo đường mòn, lát sau vó ngựa đã khua trên đường nhựa lởm chởm đá dăm.
Tới thị xã đã hơn mười giờ đêm. Phượng Kiều rẽ ra khu chợ.
Nhìn qua, thấy có nhà còn mở cửa, nàng liền đi thẳng tới, hỏi thăm địa chỉ hiệu thuốc Tây cùng thầy thuốc. Đoạn dằt ngựa lần dọc theo mặt phố, tìm kiếm. Nhưng hiệu thuốc đóng cửa, thầy thuốc đều vắng nhà cả. Đến lúc đó, mới chợt nhớ ra, là đêm thứ bảy. Phượng Kiều thất vọng, đành dắt ngựa lang thang, tính cách “cưỡng đoạt” thôi.
Chấp kinh phải công quyền.
Phượng Kiều toan thi hành ý định, chợt nhìn vào một tòa biệt thự bên sườn đồi, thấy ánh đèn điện sáng xanh, thiếu nữ đoán chắc trong đang có cuộc vui, hẳn các tay quí phái thị trấn phải có mặt.
Nàng suy nghĩ mấy khắc đoạn dắt ngựa lên đồi, tiến thẳng tới khu biệt thự. Ánh đèn từ trong hắt ra, soi rõ khuôn mặt người kia.
– Kìa… Hai Cao!
– Trời… cô Ba!
Người đàn ông cao lênh khênh mở to mắt nhìn nữ chủ, ngạc nhiên cực độ, mãi mới lên tiếng tiếp :
– Cô Ba đi đâu từ ngày đó vậy? Làm cụ nhà tưởng cô đã bị chúng bắt cóc ở Hà Nội, cụ cho người tìm kiếm khắp nơi không thấy. May quá! Để tôi vào báo cụ.
Phượng Kiều vội giữ Hai Cao lại, gọi hắn ra chỗ khuất, khẽ bảo :
– Đừng cho cụ biết bây giờ. Đêm nay ta còn