
lấy vé, hỏi:– Xem ca nhạc hả ? Sao lần trước em bảo là đi xem phim ?– Em nói đi xem phim là đi xem phim ca nhạc. Còn bây giờ là đi xem ca nhạc “sống”, thích hơn nhiều!Chị Ngàn gật gù:– Ừ hén!Rồi chị nhìn Khải:– Đoàn nào di-n vậy ? Phải đoàn ca nhạc Tháng Tám không ?– Không, đây là tụi nước ngoài! Nhóm “Ngôi sao thành Stockholm” của Thụy Điển!Chị Ngàn reo lên:– Ôi, vậy thì thật là tuyệt! Hóa ra đây là ban nhạc đến từ xứ sở của ABBA!Rồi ngay lập tức, chị nhìn xuống mấy vé nơi tay, giọng hào hứng:– Chừng nào đi xem vậy ?Khải vui vẻ đáp, giọng anh cũng hào hứng không kém:– Tối mai. Bảy giờ rưỡi. Ngày giờ có ghi sẵn trên vé đó chị.– Ừ, tối mai chị sẽ đi với em.Vừa nói, chị Ngàn mân mê mấy tấm vé với vẻ thích thú. Chợt chị ngước mắt lên nhìn Khải, giọng ngạc nhiên:– Ủa, em có tới ba vé lận hả ?Khải đâm ra lúng túng trước câu hỏi bất ngờ của chị Ngàn. Từ nãy đến giờ, Khải tưởng chị Ngàn đã biết mình cầm mấy tấm vé trên tay. Và hẳn chị cũng biết Khải định “phân phối” tấm vé thứ ba ấy cho ai. Hôm trước chị chẳng đã nói “hôm nào có gì hay hay, Khải nhớ rủ chị và Nga đi với” là gì! Ai chứ chị Ngàn thì chị biết tỏng bụng dạ Khải. Vậy mà không hiểu sao hôm nay chị lại hỏi Khải một câu lơ đ-nh như thế! Chị làm Khải cứ ấp a ấp úng.Chị Ngàn dường như vẫn chưa hiểu điều gì đang xảy ra. Chị có vẻ lấy làm lạ trước sự ngượng ngập của Khải. Chị đang định mở miệng hỏi, thốt nhiên chị sực hiểu. Và chị bật cười:– Chà, chị hỏi một câu ngô nghê quá!Rồi không để Khải kịp nói gì, chị gục gặc đầu, chép miệng:– Để chị rủ Nga đi!Chị Ngàn hứa hẹn, giọng chắc chắn như đinh đóng cột khiến Khải mừng rơn. Khải không ngờ kế hoạch của mình lại di-n ra trôi chảy đến như vậy. Suốt từ lúc đó cho đến khi ra về, Khải tưởng như mình đang ngồi lơ lửng trên mây.– Tối mai sao ? – Chị Ngàn hỏi khi đưa Khải ra cổng.Khải ngơ ngác:– Thì… đi xem ca nhạc chứ sao!Chị Ngàn mỉm cười:– Nhưng mà em qua chị hay chị qua em ?Khải hắng giọng:– Thôi để em qua chị đi!Chị Ngàn gật đầu:– Vậy chị và Nga đợi em ở đây khoảng bảy giờ hén ?Khải vui vẻ gật đầu và ra về trong tâm trạng hớn hở. Khải phải cố kềm chế để khỏi nhảy cẫng lên trước mặt chị Ngàn. Nếu trông thấy Khải múa may, hẳn chị Ngàn sẽ tưởng Khải điên. Và như vậy, chị sẽ không thèm cho Khải bén mảng đến nhà, không thèm đi xem ca nhạc với Khải. Và tối mai, hẳn chị sẽ không rủ Nga đi theo.Tối mai, tối mai, – Khải nghe những tiếng reo vang trong đầu mình – tối mai những ngôi sao thành Stockholm sẽ chiếu sáng đời ta! Tối mai, những người anh em của ABBA sẽ tạo cơ hội cho ta ngồi gần… bộ mặt khó đăm đăm của “nàng”. Nhưng dù “nàng” có khó đến đâu, ta cũng sẽ có cách làm cho “nàng” thay đổi. Đột nhiên Khải chợt nhớ tới một điệu quen thuộc trong bài “Take a change on me”, và anh lẩm nhẩm hát:– If you change your mindI’m the first in lineHoney, I’m still freeTake a change on me…Khải vốn không thích ABBA. Anh thích sự sôi nổi của Michael Jackson và Madonna hơn. Nhưng lúc này anh lại hướng trái tim mình về phía ban nhạc Thụy Điển. Và bản nhạc mà Khải đang thầm hát mới hợp tình cảnh làm sao. Vừa hát, Khải vừa thầm chuyển sang lời Việt. Tất nhiên, “bản dịch” này chỉ riêng anh nghe thấy:– Nếu Nga thay đổi ý kiến(Nghĩa là Nga nghỉ chơi với thằng quỷ nhỏ)Tôi sẽ là chàng trai đầu tiên đi theo NgaNga yêu dấu, bây giờ tôi đang còn tự doNga hãy thay đổi cuộc đời tôi đi!Đắc chí với “bản dịch” của mình, Khải cứ hát lui hát tới đoạn nhạc trên. Bất thần, như có ma xui quỷ khiến, Khải bỗng nhớ một bản nhạc khác. Cũng của ABBA. Bản “The day before you came”. Một ngày trước khi em đến. Nghe từa tựa như hoàn cảnh của Khải. Với Khải, tình huống hơi khác một chút xíu. Em đến, nhưng không phải đến nhà, mà đến nhà hát. Khải tặc lưỡi: khác nhau chút xíu chẳng nhằm nhò gì! Tối mai dẫn Nga đi xem ca nhạc thì bữa nay the day before thì đúng chóc rồi! Lần này, Khải tự soạn lời Việt và hát luôn. Anh không quên thêm mắm thêm muối vào bài hát:– Một ngày trước khi dẫn Nga đi chơiTôi mở cửa lúc tám giờMột ngày trước khi dẫn Nga vào rạp hátTôi ghé vào cửa hàng mua một ít chocolateMột ngày trước khi ngồi… bên cạnh NgaTôi ăn tối và xem ti-vi…Một ngày trước khi, Khải còn làm biết bao nhiêu chuyện nữa. Nhưng chuyện chiếm hết thì giờ của Khải trong ngày hôm đó là cho đến tận bảy giờ tối ngày hôm sau là… ngồi tưởng tượng đủ thứ.Hôm sau, đồng hồ mới gõ sáu tiếng, Khải đã nhấp nhổm. Khải nhìn ra đường, thấy nắng chiều đã tắt nhưng đêm thì chưa tới. Còn cả một tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ hẹn nhưng Khải đã ăn vận tươm tất, giày vớ sẵn sàng.Trong khi chờ đợi, để đỡ sốt ruột, Khải ngồi sắp xếp lại những câu nói mà lát nữa đây Khải sẽ nói với Nga. Khải biết Nga không có thiện cảm với mình. Khải nghĩ chắc do anh ăn nói vụng về và thiếu… truyền cảm. Nhưng hôm nay, Khải đã tính toán đâu vào đấy. Trong suốt buổi đi chơi, anh sẽ nói với Nga tổng cộng bao nhiêu câu. Câu đầu tiên sẽ là câu gì, và “ngữ điệu” của nó phải ra làm sao. Rồi câu thứ hai, câu thứ ba… cho đến câu thứ một nghìn lẻ một, tất cả sẽ vẽ lên trước mắt Nga một hình ảnh duyên dáng về Khải. Và chỉ cần một buổi