
Nga chịu ngồi gần Khải thôi (chứ không phải bỏ chạy nửa chừng như những lần Khải ghé nhà), hẳn Nga sẽ nhìn Khải bằng cặp mắt khác. Và Nga sẽ cảm thấy ân hận về cách đối xử của mình với Khải trước đây. Lúc ấy, Khải không cần phải “đánh đấm” gì, thằng quỷ nhỏ cũng tự động “ngã gục”. Thật tuyệt!Cứ thế, Khải vừa ngồi mơ mộng vừa đưa mắt liếc chừng đồng hồ. Canh đúng bảy giờ kém mười, Khải lật đật dắt xe ra khỏi nhà.Đón Khải trước cổng là chị Ngàn. Kế chị Ngàn là… chiếc xe đạp. Khung cảnh “hoang vắng” khiến tim Khải như thót lại. Anh bần thần hỏi:– Đi hai người hả chị ?Chị Ngàn đáp, giọng buồn thiu:– Ba người.Khải như người chết vừa được cứu sống. Nhưng chưa kịp mừng, Khải bỗng chột dạ khi nhìn thấy nét mặt không vui của chị Ngàn. Anh lại hỏi, giọng hồi hộp:– Đi ba người sao trông chị buồn buồn vậy ? Nga đâu ?Chị Ngàn chép miệng:– Ba người là Khải, chị với… thằng Ngoạn. Nga ở nhà.Khải nghe như sét đánh ngang tai. Anh tròn mắt:– Sao vậy ?– Nga bảo là Nga xem chương trình này rồi.Giọng chị Ngàn nhẹ như gió thoảng nhưng Khải vẫn thấy tai mình ù đi.Đúng lúc đó, thằng Ngoạn chạy ào ra, miệng reo lên hớn hở:– A, bạn chị Ngàn tới rồi! Hay quá!Đang buồn bực, lại nghe cái giọng thằng Ngoạn tru tréo, Khải muốn phát khùng. Anh phải cố mím chặt môi để khỏi thốt ra một lời lẽ nặng nề. Nếu nó là em mình thì mình đã cho nó một đá văng tuốt lên cung trăng rồi, cái đồ mắc dịch! Khải gầm ghè trong bụng. Anh tính làm thinh nhưng nỗi ấm ức đầy ứ trong lòng khiến anh không thể không “xả” ra được. Khải đành phải trút xự tức giận sang chỗ khác. Vừa đạp xe đi, Khải vừa lằm bằm:– Chết quách cả lũ đi, ABBA với ABBIẾC!Chị Ngàn chở thằng Ngoạn đi trước, nghe loáng thoáng, liền ngoảnh lại hỏi:– Em nói sao ? Ban nhạc ABBA chết hết rồi à ?– Dạ, không… không…Khải nuốt nước bọt. Lần này thì Khải cố nghiến chặt răng lại. Một buổi sáng ngủ dậy, Nga ngạc nhiên thấy trong lọ hoa đặt trên đầu tủ buýp-phê có cắm một bông hồng.Lọ hoa trước nay vẫn bỏ không và trong một thời gian dài, nó nằm cô độc và lạnh lẽo trên đầu tủ, nay tự dưng “nở” một bông hoa, trông nó tươi tắn hẳn lên.Nga tò mò bước lại gần và phát hiện đó là một bông hoa giấy. Bông hoa được làm rất khéo, nhìn từ xa Nga cứ tưởng là hoa thật.Không biết chị Ngàn kiếm ở đâu ra một bông hoa xinh xắn như thế này ? Vừa ngắm nghía bông hồng, Nga vừa vẩn vơ tự hỏi.Nga định hỏi chị Ngàn về bông hoa, nhưng rồi bận bịu sửa soạn quần áo sách vở để đến lớp cho kịp giờ, Nga quên béng đi mất.Đến trưa đi học về, vừa bước vào nhà trông thấy lọ hoa, Nga mới sực nhớ.Nga chạy đi tìm chị Ngàn. Nga bắt gặp chị đang ngồi gọt khoai dưới bếp. Nhưng Nga chưa kịp hỏi, chị Ngàn đã nheo mắt nhìn Nga, trêu:– Lúc này em “ghê” quá hén ?Nga ngẩn người:– Chị nói gì vậy ?Chị Ngàn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:– Chị nói lúc này em “ghê” quá hén!Nga bối rối vuốt tóc:– Em làm gì mà chị bảo “ghê” ?Thấy Nga vờ vịt, chị Ngàn quyết định hỏi thẳng:– Vậy chứ anh chàng nào tặng hoa cho em vậy ?Nga ngơ ngác:– Làm gì có anh chàng nào tặng hoa cho em!– Em lại chối!– Em không chối!– Vậy chứ bông hồng trong lọ hoa ở đâu ra vậy ?Nga há hốc miệng:– Ơ, em đâu có biết! Em tưởng chị cắm vào đó chứ! Em thấy bông hồng từ hồi sáng, định hỏi chị, rồi quên mất.Tới lượt chị Ngàn sửng sốt:– Ủa, vậy không phải bông hoa của em hả ? Vậy ai cắm hoa vào lọ vậy ?Nga chép miệng:– Em cứ tưởng chị!– Chị cứ tưởng em!Nói xong, hai chị em nhìn nhau, cắn môi suy nghĩ.Lát sau, chị Ngàn tặc lưỡi:– Hay thằng Ngoạn ?Nga lắc đầu:– Không phải đâu! Ngoạn làm gì có hoa mà cắm!– Vậy chứ ai ? Chẳng lẽ nhà mình có ma ?Nga nhìn chị, giọng dè dặt:– Em nghi…Chị Ngàn hồi hộp:– Em nghi sao ?Nga nói quanh:– Đây là hoa hồng!Chị Ngàn sốt ruột:– Thì hoa hồng chứ sao!Nga ngập ngừng:– Thì hoa hồng! Nhưng hoa hồng nó khác các loại hoa khác!Chị Ngàn có vẻ bực bội:– Nói chuyện với em chán ơi là chán! Ai chẳng biết điều đó! Chứ chẳng lẽ hoa hồng nó lại giống các loại hoa khác ?Nga nhăn nhó:– Em nói khác là khác cái ý nghĩa kìa!Đến đây thì chị Ngàn bắt đầu hiểu ra. Chị gật gù:– €, ý em muốn nói hoa hồng tượng trưng cho tình yêu chứ gì ?Nga lặng lẽ gật đầu.Chị Ngàn mỉm cười:– Như vậy, chị biết em nghi ai rồi!Thấy Nga làm thinh, chị Ngàn hỏi tới:– Em nghi Khải phải không ?Nga chớp mắt:– Em chỉ đoán vậy thôi.Chị Ngàn nói, vẻ nghĩ ngợi:– Cũng có thể.Rồi chị lẩm bẩm như tự nói với mình:– Khải đến chơi, và trước khi ra về, thừa lúc không ai để ý, Khải lén cắm hoa vào lọ, thế là…– Thế là sao ? – Nga giương mắt nhìn chị.Chị Ngàn cười:– Thế là Khải dã nói được điều mình muốn nói!Nga “hứ” một tiếng :– Còn lâu.Sau vụ đó, hai chị em thỏa thuận là sẽ không hỏi han gì Khải. Cứ để xem anh chàng này ranh mãnh đến độ nào. Thời gian gần đây, đọc mấy cuốn sách trinh thám Khải cho mượn, chị Ngàn cũng háo hức muốn thử làm thám tử một lần xem như thế nào. Và nếu chị có bắt quả tang Khải cũng chỉ để trêu Khải chơi, chứ chị chẳng muốn làm buồn Khải chút nào.Nga lại khác. Ngay từ đầu, Nga đã muốn hỏi thẳng Khải và bộc lộ phản ứng của mình. Nhưng Nga sợ Khải chối. Khải mà chối biến, hẳn Nga sượng sùng chết được. N