
ôi sẽ làm ra hàng tá hành động điên rồ…điều quan trọng là sẽ khiến hắn…mất mặt!
Sao đèn đường lại biết thuật phân thân vậy? Từ 1 cái mà nó sắp biến thành 2 rồi kìa! Cả cái tên ngồi cạnh tôi nữa nè!
-Anh Bảo à…anh có…(hức)..anh em..(hức)…song sinh hồi nào..(hức)…vậy?_Tôi đưa tay sờ sờ mặt hắn.
Vẫn mịn như ngày nào à! Véo một cái mới được!
-An Mộc Nhiên! Anh nói em ngồi yên cơ mà!_Hắn dùng một tay lái xe, tay còn lại cố gắng dữ cho cái tay tôi không di chuyển lung tung, gằn từng tiếng một đe doạ.
Cái tên này! Tại sao tức giận cũng đáng yêu như vậy hả? Tôi muốn cắn hắn một cái cho hả dạ quá đi! Nhưng mà hắn lại không cho tôi làm gì cả…đáng ghét mà!
…………….
-Này…(hức)…anh đi..(hức)…đâu?_Sao đang đi lại dừng lại? Còn hắn sao lại xuống xe?
À…thì ra là về đến nhà rồi à? Hôm nay hắn còn ga-lăng đi sang bên này mở cửa xe cho tôi nữa chứ! Hố…hố…được đấy!
-Xuống xe đi! Anh giúp em vào nhà!_Hắn cẩn thận vừa đỡ tôi ra ngoài vừa nhìn tôi.
Được! Vào thì vào! Chẳng qua…đầu tôi nó cứ quay mòng mòng à…chẳng nhìn thấy đường đâu mà đi nữa! Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ thôi!
Trong cái hoàn cảnh này thì hắn còn làm được gì nữa ngoài việc vác tôi lên phòng! Khổ thân quá cơ!
…………….
-Đắp chăn vào!_Hắn vừa quát vừa cố gắng giữ cho cái chân tôi không đạp chăn ra.
-Không!..(hức)..Nóng!_Tên đồi bại này muốn tôi chết bức hay sao vậy?
-Em nghe lời một chút có được không? Anh đã bật điều hoà rồi còn gì! Nếu không muốn cảm lạnh thì em ngoan ngoãn cho anh!_Hắn lại một lần nữa phủ chăn lên người tôi.
-Không!_Sao cái tên này hôm nay rắn quá vậy? Tôi đã nói là nóng mà! Mặc kệ…chết tôi cũng không đắp chăn đâu!
-Anh nói em có nghe không hả?_Ôi giận rồi này! Sao lại đáng yêu như vậy nhỉ?_Nếu em còn bướng là anh hôn em đấy!
Cái gì? Hôn tôi á? Tôi còn chưa tính sổ cái vụ hôm qua đâu! Lại còn dám uy hiếp tôi. Đã vậy tôi sẽ trả thù!
Tôi vùng người ngồi lên, cố gắng mở mắt thật to để nhìn hắn cho rõ, hai tay vịn lên bả vai của hắn mà tiến đến.
Khoảnh khắc đó tôi thấy hắn lộ rõ vẻ bất ngờ, cả người cứng đơ không nhúc nhích. Bất ngờ à? Còn chưa là gì đâu!
Ngay sau đó, tôi chu môi hướng về phía hắn mà hành động. Dám hôn tôi à? Bây giờ tôi hôn lại cho biết mặt! Xem sau này hắn còn dám lấy ra uy hiếp tôi nữa không?! Hừ…
—————
Thẳng đến sáng hôm sau, khi tôi tỉnh lại…đúng vậy!…Là tỉnh lại đó! Bởi vì tối qua, khi tôi nhào về phía hắn…cả hai chúng tôi đã bị đập đầu vào đâu đó rồi lăn xuống đất và bất tỉnh đến giờ luôn! Nhưng tôi có một phát hiện kinh khủng hơn nữa…ực…Tại…tại sao…môi tôi lại dính vào môi hắn như thế? Còn nữa, làm thế nào mà tôi lại đang nằm đè lên người hắn theo kiểu rất chi là mờ ám như thế này?
Chết mất! Phải nhanh chuồn khỏi hiện trường thôi! Nếu không để hắn tỉnh lại phát hiện ra thì tôi có mà chốn tội đằng trời!
Đúng rồi! Về nhà…tôi về nhà cậu đây! Nhanh…nhanh lên…thu dọn đồ đạc khẩn cấp!
……………
Nặng thật! “Tên đồi bại” này càng ngày càng nặng lên hay sao ấy?! Tốn bao công sức mới vác được lên giường. Mặc dù rất muốn chuồn nhanh…như cũng không thể để hắn nằm như thế dưới đất được! Tôi là con người có đạo đức mà!
Phù…Xong! Bây giờ có thể đi mà không áy náy chút nào rồi!
Thiên Bảo…gặp lại sau nhé! Tốt nhất đừng nhớ chút nào về chuyện tối qua! Ngàn vạn lần hãy quên đi!
—————
Tôi sách hành lí ra khỏi nhà Thiên Bảo, chầm chậm đi trên vỉa hè trong lúc chờ taxi đến nơi. Đột nhiên…
-Cháu gái…lại đây giúp ta cái nào!_Một ông lão tầm 60 gì đấy đang mang túi lớn túi nhỏ vẫy tay gọi.
Sau khi xác định là ông ấy gọi mình, tôi mới vội chạy đến:
-Ông gọi con ạ?
-Đúng…đúng…cô bé sách giùm ông cái này đi!_Nói xong, ông ấy dúi vào tay tôi một túi đồ lớn…còn mình tiếp tục kéo hành lý bước đi.
Ông ấy không sợ tôi cầm luôn đồ của ông ấy mang đi sao? Cũng may cho ông ấy tôi là người tốt nhé! Vì thế tôi đành bỏ chút thời gian giúp ông ấy mang đồ vậy.
Ơ…nhưng sao ông ấy lại đi về phía nhà “Tên đồi bại”? Không lẽ….ÔNG ẤY LÀ ÔNG NỘI CỦA HẮN?
…………..
-Ông ơi…đồ của ông con để đây nhé?! Bây giờ con có việc phải đi rồi…chào ông con đi!_Tôi cúi người chào ông lão một tiếng rồi quay người đi khỏi cửa.
Phải đi nhanh kẻo “Tên đồi bại” tỉnh dậy thì khổ….bởi vì ông ấy chính xác là ông nội của hắn rồi!
-Khoan đã cô bé! Ta còn chưa cảm ơn cháu mà!_Không để tôi kịp chạy, ông đã kéo tay tôi lôi thẳng vào nhà.
Ông ơi…sao ông già rồi mà còn khoẻ quá trời vậy? Khoẻ hơn cả con rồi!
-Dạ không cần đâu ạ!
-Không cần cái gì?! Vào đây chơi với ông một lát! Đợi thằng cháu ông nó ló mặt ra rồi cháu đi cũng chưa muộn mà!_Ông ơi…con chưa muốn chết đâu! Hu..hu…
-Nhưng con…
-Nhưng cái gì? Lát ông giới thiệu thằng cháu ông cho…_Ông vừa nói vừa kéo tôi ngồi xuống ghế.
Cháu ông con biết lâu rồi…ông giới thiệu nữa làm gì cho mất công!
-Con thật sự….
-Ăn bánh đi cháu! Uống nước hoa quả cho đẹp da này!…
Dưới sự nhiệt tình thái quá của ông nội hắn, tôi ngồi ăn, uống trong sự thấp thỏm lo sợ. Tuy nhiên cũng được cái ích là lấp đầy dạ dày…sáng nay tôi đã kịp ăn sáng đâu!
-AN MỘC NHIÊN!_Đang ăn ngon…một tiếng gầm kinh hoàng của “Ai đó” vang lên làm hồn ví