
hiêu Dương.
Nụ cười trên khuôn mặt Chiêu Dương tươi như hoa, lần này bên cạnh cô không có mấy cô gái lúc nãy, thay vào đó là một thanh niên, chính là huynh đệ tốt của Nhà xí huynh, Dương Nghiêm.
Tôi không kìm được, đưa mắt về phía sau Dương Nghiêm nhưng không thấy Nhà xí huynh đâu.
Dương Dự đang dẹp loạn Vân Tây, không thể không nể mặt mà quá lạnh nhạt với con trai của ông được. Hơn nữa Dương Nghiêm cũng vừa đến Vân Tây một chuyến, mới về chưa được mấy ngày, Tề Thịnh liền hỏi Dương Nghiêm tình hình Vân Tây.
Tiều mỹ nhân Chiêu Dương nghe chưa được mấy câu đã mất kiên nhẫn, kéo tay áo tôi, nói bằng giọng cầu khẩn: “Tẩu tẩu, chúng ta không nghe họ nói mấy chuyện nhạt nhẽo này nữa. Nghe nói phía Tây mới xây một cái vườn, cảnh vật rất đẹp, chúng ta qua đó xem đi?”.
Tôi bỗng giật thót. Quả nhiên, cái gì đến thì sẽ phải đến!
Ngoảnh lại nhìn Tề Thịnh ở cách vài bước, vừa đúng lúc anh ta đưa mắt nhìn sang, tôi vội trợn trừng mắt, muốn dùng ánh mắt để bảo đảm với anh ta, trong lòng tôi lúc này rất tin tưởng vào anh ta, cũng rất hiểu hoàn cảnh hiện tại, tuyệt đối không có một chút tâm tư nào.
Tề Thịnh khẽ cười, sau đó dặn dò Chiêu Dương: “Đi đi, dẫn thêm mấy người nữa. Đang giữa trưa, đừng để tẩu tẩu bị nắng nhé”.
Chiêu Dương gật đầu lia lịa rồi kéo tay tôi đi.
Chẳng cần bảo, Tả Ý cũng vội đi theo.
Phía Tây quả nhiên có một cái vườn khá lớn, bên trong hoa đang nở rất đẹp. Một góc vườn có đường dẫn nước vào tạo thành con suối chảy qua một cây cầu nhỏ, trông rất nên thơ.
Tiểu mỹ nhân Chiêu Dương vừa dẫn tôi lên cầu thì nghe thấy đằng sau có tiếng hét kinh hoàng. Tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tả Ý bị rơi xuống nước. Tôi biết họ sẽ tìm cách cắt đuôi Tả Ý, nhưng không ngờ lại dùng đến thủ đoạn bạo lực thế này, trực tiếp đẩy người xuống nước.
Đúng là không thể hy vọng người ta thương hoa tiếc ngọc!
Nước trong hồ không sâu xem ra chỉ vừa đến eo Tả Ý, mấy thị nữ lúng ta lung túng kéo Tả Ý lên bờ. Tả Ý không bị thương nhưng quần áo trên người đều ướt sũng. Trang phục mùa hè khá mỏng, bị ướt nước lại dính chặt vào người, hiển lộ rõ hình dáng cơ thể.
Tôi đánh giá Tả Ý từ đầu đến chân. Nha đầu này cần phải tẩm bổ thêm mới được, gầy quá, rõ ràng đã mười lăm mười sáu tuổi rồi mà trông vẫn rất mảnh khảnh, yếu ớt. Ánh mắt của Chiêu Dương xẹt qua một tia vui mừng khi thấy người khác gặp họa, nhưng miệng thì lại vội kêu mấy thị nữ đưa Tả Ý đi thay quần áo.
Tả Ý vừa vắt nước trên váy vừa liếc tôi vẻ oan ức.
Tả Ý ơi là Tả Ý, ngươi vốn dĩ nên không nên đi cùng ta, nhưng người đã tới thì chính là cái gai trong mắt họ! Tôi khẽ than một tiếng, gật đầu rồi vỗ nhẹ vào tay cô động viên: “Đi đi”.
Tả Ý bị người ta lôi đi, nụ cười trên khuôn mặt Chiêu Dương lập tức biến mất, kéo tôi vào sâu trong vườn, nghiêm túc nói khẽ: “Nhanh lên, bọn Cửu ca đã đợi từ lâu rồi”.
Tôi bị cô ta kéo đi nhanh như bay, tôi định hỏi cô ta vài câu: Cô nương, cô có biết mình đang làm gì không? Cô có biết hậu quả của việc này không? Rõ ràng các người đang công khai lừa gạt Tề Thịnh, anh ta có thể bỏ qua cho các người sao? Nhà xí huynh thì đã ngã chổng vó, còn cô? Cô vẫn còn là một khuê nữ, Tề Thịnh nếu muốn chính cô thì cũng chẳng cần phí sức, chỉ cần ban hôn thì đã khiến cô hận không thể đầu thai lần nữa rồi.
Chà, đúng là không biết thì không sợ.
Chiêu Dương kéo tôi vào trong một sương phòng yên tĩnh, vừa bước vào cửa quả nhiên đã nhìn thấy Nhà xí huynh đang đợi ở phía trong, bên cạnh còn có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi trông khá quen, nhưng tôi nghĩ mãi cũng không nhớ đã gặp ở đâu.
Nhà xí huynh và người đàn ông kia đều đứng dậy. Sau khi nhận cái gật đầu ra hiệu của Nhà xí huynh, Chiêu Dương liền quay người đóng cửa, đi ra ngoài.
Tôi đi đến ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một chén trà, nước chỉ hơi âm ấm, chắc hai người này đã ngồi đợi khá lâu rồi.
Nhà xí huynh ngồi đối diện cười cười, chỉ tay vào người đàn ông bên cạnh rồi giới thiệu với tôi: “Đây là tướng quân Dương Dự”.
Tôi nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, một lúc sau mới hiểu, người đàn ông này là cha của Dương Nghiêm? Thảo nào trông quen quá, lần trước ở ngoài thành Thái Hưng đã nhìn thấy một lần rồi.
Chỉ có điều, lão huynh đây chẳng phải nên ở Vân Tây dẹp loạn sao? Mấy ngày trước Tề Thịnh còn nhận được tin chiến trận của ông ta, sao lại đột nhiên tự mình hồi kinh rồi?
Có lẽ hiểu được thắc mắc của tôi nên Dương Dự cười nhạt, nói: “Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, ở Vân Tây thần đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Tôi nén sự ngạc nhiên của mình, nhìn ông ta, hỏi: “Là Dương tướng quân muốn gặp ta sao?”.
Nếu như không phải ông ta muốn gặp tôi thì Nhà xí huynh đâu cần mất công như vậy.
Dương Dự và Nhà xí huynh nhìn nhau, chầm chậm gật đầu, đáp: “Đúng vậy, là thần muốn gặp Hoàng hậu nương nương. Việc trọng đại, nhất định phải gặp trực tiếp Điện hạ và nương nương mới có thể bàn được”.
Tôi thấy ông ta trịnh trọng như vậy liền ngồi thẳng người lên, hỏi: “Dương tướng quân muốn nói chuyện gì?”.
Im lặng một lúc, Dương Dự hỏi: “Nương nương có biết