
lại rồi biến mất trong nháy mắt.
Tôi đang kinh ngạc trước khả năng thoắt ẩn, thoắt hiện của số ám vệ này thì Quận chúa Chiêu Dương đã chạy đến trước mặt, hành lễ qua loa với tôi và Tề Thịnh rồi cười hì hì hỏi: “Tam ca, Tam tẩu, hai người cũng đến đây du ngoạn sao?”.
Tề Thịnh đứng thứ ba trong số các anh em, khi Tề Thịnh còn là thái tử, Nhà xí huynh thỉnh thoảng cũng gọi anh ta là Tam ca, nhưng từ sau khi Tề Thịnh lên ngôi thì anh ta đã lên thứ bậc khác nên không ai dám gọi là Tam ca nữa.
Bây giờ, Quận chúa Chiêu Dương xưng hô như vậy, cho thấy hai vấn đề: Thứ nhất, cô bé này suy nghĩ rất linh hoạt vừa nhìn cách ăn mặc của tôi và Tề Thịnh liền biết chúng tôi bí mật ra ngoài, tất nhiên không muốn để người khác biết thân phận của mình. Thứ hai, cô bé này da mặt cũng rất dày, bất luận quan hệ hai bên thế nào thì ngoài miệng nhất định phải tỏ ra thân mật.
Tề Thịnh chắp tay sau lưng, khẽ gật đầu.
Quận chúa Chiêu Dương nhìn tôi cười, nói như làm nũng: “Lâu ngày không gặp Tam tẩu, Tam tẩu cũng không mời muội đi chơi. Quà muội tặng đầy tháng Uy nhi, Tam tẩu đã xem chưa? Có thích không?”, sau đó không đợi tôi lên tiếng, cô liền tiến đến ôm lấy một cánh tay tôi, cười: “Khó khăn lắm mới gặp được tẩu ở ngoài thế này, không thể dễ dàng bỏ qua được. Đồ ăn chay trong chùa Phúc Duyên rất nổi tiếng, muội và mấy người bạn đang định đi ăn thử, tẩu tẩu đi cùng bọn muội luôn nhé!”.
Nói thì nói vậy, nhưng tay lại âm thầm nhéo tôi một cái. Tôi chẳng có gì để nói, cô muốn giở trò gì thì cứ việc giở trò đi, nhưng sao lại muốn làm trước mặt Tề Thịnh? Cuộc gặp thật trùng hợp, lời mời thật vô lý… Cô đào cái bẫy lớn nhưng lại không thèm che miệng hố lại, thiếu mỗi nước đánh dấu bốn phía, đề biển “Chỗ này có bẫy” nữa thôi. Cô bảo ta làm thế nào mà nhảy xuống cái bẫy ấy được bây giờ?
Cho dù ta có muốn nhảy xuống cái bẫy đó thì cũng chẳng có gan!
Tôi vội vàng vùng khỏi bàn tay của Quận chúa Chiêu Dương, dịch sang phía Tề Thịnh một bước, qua đó thể hiện rõ lập trường kiên định của mình, tiếp theo ngẩng đầu lên nhìn Tề Thịnh, đợi phản ứng của anh ta.
Tề Thịnh cười lãnh đạm, thay tôi từ chối: “Trong nhà đang có việc, tẩu tẩu của muội phải về cùng ta”.
Chiêu Dương nghe thấy có vẻ thất vọng, trề môi ra, nhưng nhanh chóng vui vẻ trở lại, cười nói: “Vài ngày nữa muội sẽ đến vấn an Thái hoàng thái hậu, lúc đó sẽ qua thăm tẩu tẩu vậy, Tam ca không ngăn cản muội chứ?”.
Lần này Tề Thịnh chỉ nhếch môi lên chứ chẳng thèm nói lời nào.
Chiêu Dương có lẽ cũng thấy mất hứng, song vẫn mỉm cười, làm nũng thêm mấy câu rồi mới cáo biệt chúng tôi. Mấy cô gái đi cùng cô ta đang đứng ở đằng xa đợi, mặc dù đều ra vẻ ngắm phong cảnh song thỉnh thoảng lại nhìn sang bên này. Chiêu Dương trở về không biết đã nói những gì mà khiến tất cả đều quay lại nhìn chúng tôi, có người còn dùng khăn che miệng cười.
Tề Thịnh làm như không nhìn thấy, điềm tĩnh cầm tay tôi, men theo một con đường khác để xuống núi.
Đi được tầm chục mét, vượt qua hai chỗ ngoặt thì không nhìn thấy Chiêu Dương và đám người kia đâu nữa. Lúc này tôi mới túm lấy Tề Thịnh, hỏi: “Tại sao trùng hợp vậy nhỉ?”.
Tề Thịnh quay người lại nhìn tôi, nói: “Cửu đệ muốn gặp nàng. Nếu ta đoán không lầm thì hiện tại Cửu đệ cũng đang ở trên ngọn núi này”.
Một câu nói đơn giản như vậy nhưng lại khiến tôi sợ đến chết đi sống lại.
Tôi và Tề Thịnh mặc thường phục dạo chơi Thúy Sơn, việc này nếu có truyền ra thì sẽ là một giai thoại về tình cảm sâu đậm giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu, nhưng nếu tôi và Nhà xí huynh bị bắt quả tang ở đây thì không phải là gặp mặt bình thường, mà thành hẹn hò trai gái rồi.
Thấy tôi ngạc nhiên, Tề Thịnh cười hỏi: “Nàng muốn gặp Cửu đệ chứ?”.
Thật ra tôi cũng muốn gặp riêng Nhà xí huynh, có những lời không thể nào chuyển qua người khác mà phải nói trực tiếp với nhau.
Có điều tôi vẫn sống chưa đủ, ở trước mặt Tề Thịnh, đánh chết tôi cũng không dám nói mình muốn gặp Nhà xí huynh.
Tôi bình tĩnh lắc đầu, kiên quyết nói: “Không muốn”.
Tề Thịnh cười cười, quay người bỏ đi.
Tôi đứng đơ ra một lát rồi mới đuổi theo, gọi: “Này!”.
Tề Thịnh dừng lại.
Tôi vốn muốn hỏi xem có phải anh ta sớm đã đoán được rằng Nhà xí huynh muốn gặp tôi nên mới đưa tôi đến Thúy Sơn, tạo cơ hội cho hai chúng tôi được gặp nhau hay không. Có điều lời đến cửa miệng rồi thì tôi đột nhiên lại đổi giọng, hỏi Tề Thịnh: “Chúng ta ăn trưa ở đâu?”.
Tề Thịnh hơi thần người trong mấy giây, sau đó hỏi tôi: “Nàng có muốn ăn đồ chay trong chùa này không?”.
Tiểu mỹ nhân Chiêu Dương kia đã nói là muốn ăn đồ chay trong chùa, nếu tôi đến đó chắc chắn sẽ gặp cô ta. Hiện tại đang là giai đoạn nhạy cảm, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thiếp không thích ăn đồ chay”.
Tề Thịnh nói: “Được rồi, chúng ta về Thịnh Đô đã. Ta biết một quán ăn đồ ăn rất ngon, đưa nàng đến ăn thử nhé”, nói xong liền dẫn tôi xuống núi.
Thúy Sơn cách Thịnh Đô gần hai mươi dặm, lúc này xuống núi, dù có đi nhanh cỡ nào thì về thành cũng quá trưa mất rồi. Tôi sờ cái bụng trống rỗng, thấy hối hận lúc sáng sao k