
ắn cửa để người khác không nhận ra động tĩnh bên trong phòng, thuận tiện đứng xem tên kính gọng vàng này bị Con Vịt ấn đầu xuống dạy dỗ, kính mắt gãy vụn.
Sau khi bị “gian phu” đánh cho một trận, tên đó tuy còn rất oán giận nhưng không dám tiếp tục ra tay. Hội trưởng đại nhân còn đứng bên cạnh, to con lầm lì, trông còn kinh hơn >_<
Vì vậy hắn ta chọn về nhà tiếp tục đánh vợ. Đêm đến, Trình Trịnh gọi điện thoại 3 lần, Con Vịt không hề nhấc máy; đến lần thứ 4 thì cũng phải đứng lên nghe. Bên kia có tiếng kinh thiên động địa, tên kính gọng vàng kia đã đánh gãy tay cô ta.
Sau khi Con Vịt cúp điện thoại, hội trưởng đại nhân rất bình tĩnh: “Mày nói vì sao chồng cô ta lại biết mày đã đến Thượng Hải?”
Con Vịt không nói gì.
“Nó có biết chúng ta ở đây, sao có thể biết chính xác là phòng này? Mày và cô ta đã lâu không gặp mặt, tại sao nó lại tự nhiên hầm hè tới đòi liều mạng với mày?”
Con Vịt rũ rũ điếu thuốc, hội trưởng đại nhân lại đánh thêm một đòn: “Người đàn bà này không đơn giản như bề ngoài đâu Vịt *hí hí cute vãi*, cô ta cố ý đòi ly hôn, cố ý làm lý do ly hôn liên quan đến mày. Chọc cho thằng kia rồ lên, vì đi theo mày mà lại nối lại tình cảm được với mày. Cô ta muốn ăn mày!”
“Nhưng lão Thánh… Hay chúng ta cứ đưa người đến bệnh viện rồi nói sau”
“Một khi mày ra mặt thì sẽ không được yên nữa, nghĩ cho kỹ”
Con Vịt quay lưng về phía cửa sổ. Ngoài kia, màn đêm dày đặc không ánh đèn. Mặt cậu cũng sưng một cục, tên kia ra tay cũng không nhẹ. Cậu áp khăn ấm lên mặt: “Cứ đưa cô ấy đi bệnh viện đã”
Tháng 9 cùng năm, Trình Trình và chồng ly hôn, cô ta dắt theo đứa con gái Trình Minh Minh 1.5 tuổi về thành phố của Con Vịt, để con bé nhận Con Vịt làm bố nuôi. Bố mẹ Con Vịt đều phản đối nhưng Trình Minh Minh lại rất ngoan, con bé cũng thấy chú tốt hơn bố đẻ mình, lại nhỏ tuổi, không nhớ rõ mặt bố, vì thế cũng coi Con Vịt như bố mình mà gọi.
Hội trưởng đại nhân thường xuyên cười cợt cậu: “Con Vịt, xem như tự mày rơi vào đầm lầy, khả năng thoát ra chẳng có”
Mẹ Con Vịt hết hồn. Vốn bà cũng có cảm tình với Trình Trình: trước đây hai nhà sống cùng tòa nhà, hồi tiểu học Con Vịt toàn cõng Trình Trình đi học. Bà và bố Con Vịt vẫn coi con bé là con dâu nhà mình, hai đứa coi như thanh mai trúc mã, đều rất vô tư.
Mỗi ngày bà cho con một đồng tiền ăn sáng thì hết tám mao vào đồ ăn vặt cho con dâu nhỏ. Bài tập của con bé bảy ngày thì hết năm ngày Con Vịt làm hộ, còn lại hai ngày không làm vì là cuối tuần nghỉ, không có bài.
Năm nhất sơ trung, con bé mê thư pháp, Con Vịt cũng cùng cô tham gia nhóm thư pháp – cuối cùng Con Vịt viết được chữ rất đẹp, còn con bé thì cuối năm đòi đổi sang học thanh nhạc. Con Vịt theo đi học thanh nhạc, đến khi Con Vịt đạt đến trình độ ca hát khá chuyên nghiệp thì con bé lại đòi nhảy sang mỹ thuật tạo hình.
Lên Trung học hai người vẫn học cùng nhau. Con bé lại có năng khiếu mỹ thuật tạo hình, khi đi thi cần linh cảm mà yêu cầu Con Vịt kích thích cảm quan. Con Vịt xả thân trần truồng, kết quả chẳng vẽ được mà hai người suýt nữa lau súng cướp cò.
Từ đó, hai người tự đính ước, thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt, mọi điều đều rất êm tai.
Bố mẹ hai bên đều hài lòng, lỏng tay, để hai đứa tự phát triển.
1. Như chương 69 đã nói, nguyên văn là đeo lưỡi cày đi canh tác
2. Nguyên văn: Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. Cây trong rừng mà cao lớn hơn các cây khác sẽ bị gió thổi ngã
Chương 71: Dành Cho Những Người Yêu Thương Và Mong Chờ He (2)
Mẹ Con Vịt thấy con trai mình quay về cùng Trình Trình thì rất shock. Người lớn tuổi rất coi trọng chuyện con gái đã kết hôn, tuy nói cũng chỉ là cửa nhỏ nhà nghèo nhưng bà cũng không thể chịu nổi cái suy nghĩ con trai mình sẽ cưới một người phụ nữ đã có một đứa con.
Vì vậy, thời gian đó, ngoài lúc đi làm, Con Vịt bị sắp đặt đi xem mặt liên tục.
Lúc xem mặt, dường như lúc nào Trình Trình cũng có thể xuất hiện. Cô ta còn nói với đối tượng xem mặt của Con Vịt rằng Trình Minh Minh là con gái của Con Vịt, nhiều người xem mặt chỉ nghe vậy đã rút quân bỏ chạy không cần tìm hiểu thêm. Con Vịt đã nói chuyện rất nhiều lần với cô ta, cả công khai lẫn ám chỉ nhưng mỗi lần nói cô ta đều im lặng chảy nước mắt rồi xong xuôi đâu lại đóng đấy.
Cô ta rất khôn, không bao giờ làm động đến bố mẹ. Mẹ Con Vịt chỉ nghĩ con mình không cố gắng, giáo huấn Con Vịt rất nhiều lần. Con Vịt nghe đến sợ, hết bữa sáng lại bữa trưa rồi bữa tối, đem cả bữa khuya cũng bị thúc giục cưới xin, cuối cùng cậu chuyển ra ngoài ở.
Trình Trình cảm thấy mình có cơ hội, thường xuyên đưa Minh Minh đến chỗ Con Vịt, tối đến Con Vịt không giục thì không đi. Cho đến tận một ngày Con Vịt lấy từ chỗ mẹ mình một con chó, tình trạng cũng khá hơn. Con chó này ngoài Con Vịt thì ai cũng cắn >_<
Ngày 11 tháng 12, Thiên Hạ mở cấp 75. Đất hoang lại bắt đầu thời kỳ thăng cấp, thăng cấp đến mệt mỏi, lợi dụng chuyện đuổi theo kẻ gian giết cho vui. Hồng Mông Thiên Hạ vẫn giữ vị trí trung lập, vấn đề là hội trưởng đại nhân đột nhiên không còn hiếu chiến, trừ hoạt động giết yêu quái thì hầu như không thấy anh đi dã ch