
hiếm đoạt tài sản nhà cậu và đã bị cậu biết được,tuy nhiên bây giờ vẫn còn dám gặp Tú thật không biết mắc cỡ!_Thái nói
-A nghe e nói đi, là do ông ta bắt e làm vậy, e yêu a thật mà! A.._Hân nắm tay hắn.
-Buông ra!_Hắn gằng giọng.
Bây giờ tất cả mọi người trong quán đều đổ dồn phía hắn và Hân và aicũng bênh vực tội nghiệp cho con nhỏ đó, nó không tài nào chịu nổi nênxông lại.
-Cô à, tôi thật sự không biết chồng tôi trước kia đã quen một người bạngái như cô, a ấy đã chia tay cô bởi cô phũ phàng bỏ a ấy, giờ a ấy đã có vợ, trước mặt tôi là vợ của a ấy cô lại đụng tay đụng chân nhắc lạichuyện hồi xưa làm gì?lôi kéo dụ dỗ chồng tôi à?cô.._Nó vờ thở dài, thếlà mọi người trong quán bắt đầu chỉ trích con Hân. Làm nhỏ tức tối.
-Cô nói cô là vợ a ấy vậy cô thử chứng minh xem!_Nhỏ đó tức tối nói.
Nó nhìn hắn.
-A, a nói đi a có phải là chồng e không?_Nó chớp chớp mắt nhìn hắn.
-Đúng vậy, tôi là chồng cô ấy!_Hắn ôm vai nó.
-Tôi không tin!_Con nhỏ lại tức tối.
-“Con này hâm ghê! Mệt quá!”_Nó suy nghĩ.-Được thôi!_Nó quay qua hắn,chồm người hôn hắn và hắn cũng đáp trả, một nụ hôn nồng nhiệt, nóng bỏng trước sự reo hò của mọi người trong quan. Con Hân tức quá bỏ đi.
Buông hắn ra nó đỏ còn hơn quả cà chua, hắn thì vui hết biết luôn. Nóvội vàng chạy ra ngoài và cả bọn đuổi theo, ai cũng vui và chọc ghẹo nó, chỉ có mình Huy là hơi buồn nhưng nếu nó hạnh phúc thì cậu cũng vuirồi! Vì cậu biết hai người họ đã thích nhau.
Rồi cả bọn kéo đi chơi tới chiều tối. Nó mệt mỏi tắm rửa và đi ngủ, mang theo nụ cười chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi mọi thứ trở lại với sự xanh tươi sau một đêm chìm vàogiấc ngủ, nó khẽ mở mắt, cảm giác có ai đó ôm nó, nhìn xuống thì nó táhỏa.
-Huy!!sao cậu lại nằm ở giường tôi hả??_Nó đẩy Huy ra.
Cậu ngồi dậy, ngáp rồi nói.
-Thì tại muốn ngủ chung với cậu thôi mà!
-Cậu..gan lắm!_No choàng người dậy.
-Tại cậu không công bằng gì hết, hôm qua cậu hôn a mà không hôn tớ cái nào, huhu.._Huy lại vờ khóc.
Nó lại bó tay.
-Thôi thôi..cậu về phòng đi! Còn đi học nữa!_Nó bước xuống giường và vào làm vệ sinh cá nhân.
Huy cười tươi và tung tăng về phòng.
Bữa ăn sáng lại xảy ra hỗn chiến.
-A làm gì vậy hả?phần này là của tôi mà!_Nó hét khi bị hắn giành ăn.
-Cô ăn cái kia đi! Heo rồi ăn nhiều làm gì!_Hắn dửng dưng trả lời.
-Cái gì? A nói ai là heo hả? Hứ..đưa đây!_Nó chồm dậy lấy dĩa thức ăn hắn giành.
Hắn gắp bỏ vào miệng nhai trong sự tức tối của nó.
-Thôi, ăn nhanh còn đi học nữa!_Thái nói.
-Cậu muốn ăn thì tớ sẽ làm thêm mà!_Huy nói.-Hay cậu ăn phần của tớ nè!_Cậu đưa phần cậu cho nó.
-Thôi! Tui không muốn ăn nữa!_Nó uống ly nước rồi bỏ ra ngoài.
Rồi họ cũng nhanh chóng ăn và đến trường.
* Diễn kịch
Hôm nay, bà, dì và bố hắn đến chơi. Nó đã nghĩ ra cách để thoát rồi, và nónghĩ cách này không tồi. Nó nói hắn nghe, nhưng hắn cứ thờ ơ, chả quantâm.
Bực bội nó hét.
-A muốn kết hôn lắm sao? Nếu a muốn thì tôi xin lỗi a, tôi không thích!
Hắn thật sự rất giận nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ, kiêu ngạo.
-Tôi cũng không nghĩ mình sẽ kết hôn với cô._Miệng nói nhưng lòng lại cảm thấy hơi nhói.
-Nếu vậy a phải hợp tác với tôi!
-Tuỳ cô_Rồi hắn bước lên lầu.
Nó mệt mỏi ngồi xuống ghế, thật sự nó không muốn kết hôn chút nào, cáituổi nó là phải chơi, chưa gì mà đã về nhà chồng sao? Không, không thểnhư thế được.
Tuy rằng nó thích hắn chút chút, nhưng mà tại sao không để nó và hắn tựdo tìm hiểu, hẹn hò như những cặp đôi khác, nếu thấy hợp nhau thì nó vàhắn sẽ tiến tới, đằng này, thật sự đến cái hẹn hò mơ mộng tuổi mới lớncòn chưa trải mà phải làm dâu rồi sao?
-Không!!! Không thể được!_Nó đứng bật dậy-Mình phải làm mọi cách để được tự do!
Nực cười, sao lại phải nghe theo sự sắp đặt của người lớn chứ? Họ thìhiểu gì, dù sao nó vẫn là một con nhóc Mười bảy mà thôi. Cớ sao lại đểnó kết hôn sớm như vậy? Nó còn muốn được đi khắp du lịch khắp nơi, chụpcho mình những bức ảnh đẹp nhất của cuộc sống, đúng vậy ước mơ nhỏ bécủa nó là thế, nó muốn tìm hiểu cuộc sống này nhiều hơn, nó muốn tự domột khoảng thời gian, muốn mình trưởng thành, muốn mình giống như cơngió phiêu bạt khắp nơi.
Nhưng ước mơ chưa thực hiện thì xảy ra chuyện như vậy. Thật sự nó khôngmuốn, đối với nó sự tự do là cái để nó sống trên đời này, vì nó giốngnhư một cơn gió vậy, không thích sự ràng buộc.
Còn hắn, thật sự buồn đến phát giận, tại sao nó không hiểu hắn vậy, mộtmực đòi thoát khỏi cuộc hôn nhân này? Lý do là gì? Hắn không xứng đángvới nó sao? Hắn đẹp trai, nhà giàu, muốn gì có nấy, thế mà muốn nó không được.
Tại sao vậy? Hắn thích nó thậm chí có thể nói là yêu, nhưng nó thì sao?Hắn nghe nói kết hôn với nó hắn vui lắm tuy có chút bất ngờ nhưng lạivui sướng hơn bao giờ, bởi hắn nghĩ rằng thiếu nó rồi thì ai tranh cãivới hắn, ai cho hắn cảm giác thoải mái?
Nhưng những lúc cạnh nó hắn lại luôn gây ác cảm để nó giờ ghét hắn đếnkhông muốn kết hôn luôn, vậy đó, trách sao được, đó là tính cách thậtcủa hắn mà, đúng là những lúc bên cạnh nó hắn không ngọt ngào, khônglãng mạn, nhưng hắn luôn thành thật với nó, bên cạnh nó hắn mới chính là hắn.
Như