
ầu vương sụp lạy tạ ơn . Tổ Sư nói :
– Ta muốn theo hình dung nhà ngươi , đặt họ Hồ nhưng vì chữ hồ bõ khuyển bằng chỉ còn chữ cổ , chữ nguyệt. Cổ nguyệt có nghĩa là trăng già không tốt. Thôi ta đặt cho ngươi họ Tôn , chữ tôn bõ khuyển bằng còn chữ tử, chữ hệ là còn trẻ , còn lớn , còn khôn, tốt lắm !
Hầu vương mừng rỡ cúi đầu lạy tạ và thưa :
– Mong thầy luôn tiện mở lượng từ bi đặt tên luôn cho tôi, để dễ gọi lúc sai khiến .
Tổ Sư nói :
– Trong đạo có mười hai chữ người ta thường dùng ” Quảng , Ðại , Trí, Huệ , Chơn , Như , tính , Hải , Ðĩnh , Ngộ , Viên, Giác . Trong mười hai chữ đó tính dồn tới ngươi nhằm vào chữ Ngộ .Vậy ta đặt tên ngươi là Tôn Ngộ Không .
Hầu vương khoái ý cười :
– Tốt lắm ! Tốt lắm ! Từ nay tôi mới biết được tên, xin chịu gọi là Ngộ Không .
Hồi 2 : Phép nhiệm nhờ thầy truyền bí thuật Tài cao về xứ giết yêu ma
Hầu vương từ ngày được tên họ, Tổ Sư truyền học trò đem ra ngoài dạy nghi lễ, cách ăn ở, lối cử xử . Và giao việc quét trước dọn sau , tưới hoa nhổ cỏ, làm suốt gần bảy năm trời.
Một hôm trời trong gió mát, nắng dịu lướt qua cửa sổ, rọi vào điện ngọc long lanh, như thiên tào nhìn xem cuộc giảng kinh nơi tiên động . Tổ Sư ngồi trên , dưới điện học trò lẵng lặng nghe lời giảng dạy.
Ngộ Không nghe kinh thấm ý, cào tai , gải mắt, trợn mắt nhướng mày, khoa tay múa chân đến nổi nhảy dựng ra ngoài hàng mà không biết.
Tổ Sư ngạc nhiên kêu hỏi :
– Nhà người sao vô lễ vậy ? Mau vào hàng nghe giảng đạo .
Ngộ Không thưa :
– Ðệ tử nghe lời thầy giảng giải hay quá, khiến cho lòng thành thích ý, nhảy múa không hay.
Tổ Sư nói :
— Ngươi biết được lời hay của kinh giảng, vậy người ở đây bao lâu rồi, có biết chăng ?
Ngộ Không thưa :
– Ðệ tử thưa biết mấy năm mấy tháng. Chỉ nhớ hái củi trên núi này, gặp đào chín ăn được bảy mùa.
Tổ Sư vừa cười vừa nói :
– Núi ấy, tên gọi Lang Ðào mỗi năm một mùa trái chín, mà ngươi ăn được bảy mùa, là bảy năm rồi đó. Nay ngươi đã có trí nhớ ta muốn truyền dạy, chẳng biết ngươi thích học môn nào ?
Ngộ Không thưa :
– Mang ơn thầy dạy bảo, đệ tử xin tùy sự lựa chọn của thầy.
Tổ Sư nói :
– Phép đạo có 360 cửa , ngươi có thích học phép chư thuật không ?
Ngộ Không thưa :
– Phép ấy ra sao ?
Tổ Sư nói :
– Phép này biết trước mọi việc lành dữ, phước đức .
Ngộ Không thưa :
– Vậy có sống lâu đời đời chăng ?
Tổ sư nói :
– Không thể sống lâu đựợc !
Ngộ Không lắc đầu không chịu học.
Tổ Sư hỏi :
– Vậy ngươi chịu học phép chư lưu chăng ?
Ngộ Không thưa :
– Phép ấy thế nào xin thầy cho biết ?
Tổ Sư nói :
– Phép chư lưu làm được thầy, được thuốc được vái và tụng kinh niệm Phật …v.v
– Phép ấy có sống đời đời chăng ?
Tổ Sư nói :
– Học phép này muốn sống đời, có khác nào trồng cột, tô vách !
Ngộ không sầm nét mặt suy nghĩ giây lâu, rồi nói :
– Thưa thầy , đệ tử vốn người dốt nát không thấu nổi lời cao kỳ , mong thầy phân rõ .
Tổ sư nhìn Ngộ không như dò ý, nói :
– Ngươi muốn cất nhà cao , trồng cột vào vách, ngoài xây tường. Tuy nhà chắc không ngã, nhưng khi hư rồi, cột nằm trong vách cũng mục nát luôn.
Ngộ không buồn bã đáp :
– Việc không bền , tôi không học , xin thầy thứ tội .
Thấy Ngộ không buồn , Tổ Sư bảo tiếp :
– Không hài lòng, ta sẽ dạy cho phép chư linh có sao đâu mà buồn vậy .
Ngộ không ngước mặt lên, nhìn Tổ Sư như van xin :
Phép ấy thế nào ? Nhờ thầy dạy bảo ?
Tổ Sư đáp :
– Phép tịch cốc này gọi là tham thiền, chỉ ngồi làm thinh tịnh dưỡng tinh thần thôi.
Ngộ Không hỏi vội :
– Ngôi làm thinh tịnh dưỡng, có thể sống hoài được chăng ?
Tổ Sư nói :
– Theo phép này, như đất mới vổ để vào lò gạch.
Ngộ Không ngớ ngẩn hỏi :
– Như thế nghĩa là sao ? Xin thầy giảng rõ ?
Tổ Sư phì cười :
– Ðất tuy vổ nên hình tấm gạch, song mới để lên lò chưa nung chín, đem ra dùng gặp nước phải rả .
Ngộ Không lắc đầu ý không chịu học .
Tổ Sư bảo :
– Nếu không muốn học chữ tịnh ta lẽ dạy chữ động cho .
Ngộ Không liền cúi đầu thưa :
– Thưa thầy , bất kể động, tịnh , miển được trường sinh bất tử tôi xin thọ giáo .
Tổ Sư nghiêm nét mặt nói :
– Phép ấy, uốn mình, bẻ xương , luyện hơi thở, uống thuốc kim đơn khỏi bệnh, được sống lâu muôn thuở. Mà phép trường sinh đó chẳng khác nào trăng dưới nước !
Ngộ Không vừa mừng vừa ngại, hỏi :
– Ðó , thầy vẫn giấu mẹo hoài, đệ tử biết đường nào theo !
Tổ Sư nói :
– Trăng trên trời rọi xuống nước, tuy có bóng nhưng không có thật .
Ngộ Không ngước lên nhìn Tổ Sư thưa :
– Vật như hư, đệ tử theo học cũng hoài công vô ích !
Tổ Sư đập bàn hét lớn , tay cầm thước bước xuống ghế, chỉ vào mặt Ngộ Không nói :
– Khỉ đột , phép nào cũng chê, mà còn đòi hỏi gì ?
Dứt lời, gõ óc Ngộ không ba cái, chắp tay sau đít quay vào phòng đóng cửa .
Các môn đệ đều thất kinh ! Kẻ oán Ngộ Không, người lo thầy giận.
Còn Ngộ Không chẳng hề sầu não, lại cười giỡn tươi vui .
Vì Ngộ Không biết thầy ra dấu : ” Ðến canh ba lén vào cửa sau vô phòng thầy truyền phép “.
Ðêm hôm ấy, Ngộ Không nằm giả ngủ, chờ mọi người ngon giấc, lén dậy , ngồi nhìn ra cửa sổ . Bấy giờ mây cuộn sao mờ , trăng tà sương đổ , chốc chốc có tiế