XtGem Forum catalog
Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327983

Bình chọn: 8.00/10/798 lượt.

ương định xuống núi . Bỗng có tiếng hát từ xa vọng lại :

Non xanh rừng rậm,

Gió vàng reo, lấm tấm lá khô bay

Mộng đời, vừng mây bạc

Lòng đời, chung rượu say !

Nghêu ngao vui thú đêm ngày

Búa Tiên củi quế, miễn đầy gánh thôi.

Gặp Tiên thỏ thẻ đôi lời

Ðâu nơi Cực lạc đâu nơi Huỳnh đình

Nghe tiếng người hát, Hầu vương mừng quýnh lên, lảm nhảm :

– Thần tiên đây rồi ! May lắm !

Liền chạy men theo tiếng hát. Ðến nơi, thấy lão tiều đang hái củi, Hầu vương bước tới thi lễ và cung kính thưa :

– Dệ tử đến ra mắt, có điều chi thất lễ xin thần tiên lượng thứ !

Lão tiều vội bỏ búa, nói :

– Chao ôi ! Ông lầm rồi , tôi vốn người nghèo khổ, làm nghề hái củi đổi gạo nuôi thân, có đâu được bậc phi thường ấy !

Hầu vương ngơ-ngác nói :

– Lạ thật, người không phải thần tiên, sao nói chuyện thần tiên lưu loát vậy ?

Tiều phu phì cười, hỏi :

– Tôi nói chuyện thần tiên bao giờ ?

Hầu vương nói :

– Tiếng ca vừa rồi , tôi có nghe ông hát :

Gặp Tiên thỏ thẻ đôi lời

Ðâu nơi Cực lạc đâu nơi Huỳnh đình

Rõ ràng tiều ông là tiên vậy !

Tiều lão cười, đáp :

– Tôi không giấu gì ông, bài ca ấy của Tiên ông dạy tôi để hát cho khuây khỏa trong giờ mệt nhọc , không ngờ lọt đến tai ông, chắc tôi phải chịu lời khiển trách !

Hầu vương hỏi tiếp :

– Vậy thì Tiên ở đâu, xin tiều lão chỉ hộ cho.

Tiều phu nói :

– Tiên ông hiện ở tại xóm tôi . Cáeh đây không xa mấy, có một dãy núi tên là Linh Ðài phương thốn sơn , trong có động Tà Nguyệt Tam Tinh , Tiên ông hiệu là ” Cu Bồ Ðề Tổ Sư ” , ở đấy thu nhận đồ đệ rất nhiều, song các đồ đệ bị đuổi cũng không ít, hiện nay chỉ còn ước độ ba bốn mươi . Ông muốn đến đó phải theo đường nhỏ qua hướng Nam, chừng bảy tám dậm , là tới động.

Hầu vương nhìn ông tiều năn nỉ :

– Ðường đi đến động ngoằn ngoèo dễ lộn , mong ông thương đến , dẫn tôi cùng đi về xóm, tôi xin hậu tạ.

Tiều lão lắc đầu đáp :

– Giúp ông tôi không nệ công lao, ngặt vì tôi còn cha mẹ già, sớm chiều lo phụng dưỡng, phải ở lại hái củi đổi gạo , không tiện làm vừa lòng ông !

Nghe lão tiều than , Hầu vương cảm động , đành phải bái biệt ra đi.

Núi rừng thăm thẳm, đá cao chồng chất, chông gai hiểm trở . Hầu vương vốn quen miền sơn dã , đi riết một hồi bảy tám dậm, quả thấy một động lớn , cửa đóng kín không có bóng người thấp thoáng . Trước đó, một bia đá lớn đề mấy chữ ” Linh Ðài phương thốn sơn Tà Nguyệt tam tinh động ”

Hầu vương hớn hở, nhảy nhót tung tăng . Nhìn thấy vườn đào xum trái , liền phóc lên hái mấy quả ăn đở lòng .

Giây lát có tiếng động. Một đồng-tử bước ra hỏi :

– Ai cả gan dám vào đây ăn vụng đào ?

Hầu vương vội vã nhảy xuống nói :

– Tôi từ xa tìm đến đây học đạo , không phải kẻ tộm đào, xin tôn huynh hiễu cho .

Ðồng-tử nghi ngờ Hầu vương , nói :

– Anh thật lòng đến đây, tìm sư học đạo sao ?

Hầu vương thưa :

– Ðường xa ngàn dặm, không ngại gian lao, ngày đêm lặn lội, tôi chỉ mong được làm đệ tử nơi này .

Ðồng tử nhìn tướng mạo Hầu vương, mỉm cười, nói :

– Sư phụ vừa thức dậy , sửa soạn giảng kinh, dạy tôi ra rước người tu niệm, có lẽ anh đây là phải ?

Hầu vương mừng thầm, reo lên :

– Tiên ông quả là bậc tiên tri , xin tôn huynh đừng ngần ngại . Chính là tôi vậy .

Ðông tử gật đầu bảo :

– Ngươi cùng tôi vào ra mắt sư phụ .

Hầu vương tươi cười, nhí nhảnh theo đồng tử vào động, nhìn thấy quang cảnh uy nghiêm, nào cung châu , điện ngọc, nào phòng đọc sách , nào chỗ giảng kinh , đâu đó trang hoàng rực rở . Thẳng đến trước Ngọc đài, thấy Bồ Ðề Tổ Sư ngồi trên ghế cao, bên dưới đệ tử đứng hầu hơn ba chục .

Hầu vương bước đến sụp lạy lia lịa, và thưa :

– Tiện nhân mộ đạo đến đây , xin ra mắt thầy .

Tổ Sư hỏi :

– Ngươi tên họ là chi ? Từ đâu đến ?

Hầu vương thưa :

– Tôi ở Ðông Thắng Thần Châu, núi Hoa Quả , động Thủy Liêm.

Tổ Sư nạt lớn :

– Kẻ ăn nói trớ trêu, tu hành sao được . Mau đuổi nó đi !

Hầu vương sợ sệt vừa lạy vừa nói :

– Lòng thành thật đâu dám trớ trêu, kính mong thầy thương xót.

Tổ Sư nói :

– Ðường từ Ðông Thắng Thần Châu đến đây cách hai cửa biển , và một cõi Nam Thiên Hạ Châu làm sao nhà ngươi đi được ?

Hầu vương thỏ thẻ thưa :

– Tôi dùng tre kết bè , vượt qua hai cửa biển , trèo non lặn lội hơn chín năm trời mới đến đây , cúi xin thầy đoái tưởng .

Tổ Sư nói :

– Ngươi đi lâu ngày là phải ! Vậy nhà người tên gì ?

– Tôi không có danh tính . Nhưng ai rầy tôi không giận , ai đánh tôi không hờn.

Tổ Sư cau mày nói :

– Ta muốn biết danh tính nhà ngươi, ngươi khai chi về tính nết .

Hầu vương thưa :

– Thưa thầy , tôi không cha mẹ !

Tổ Sư nói :

– Người sao không có cha mẹ, không lẽ cây đá sinh ngươi sao ?

Hầu vương thưa :

– Ðúng vậy ! Nguyên nơi núi Hoa Quả có hòn đá lớn , kết tinh nhật nguyệt lâu ngày , rồi một đêm mưa vang lên tiếng nổ , đá ấy nứt hai , sinh ngay tôi từ lúc đó .

Nghe nói, Tổ Sư mừng thầm hỏi :

– Như vậy là thiên địa cấu tạo ra ngươi . Thôi ngươi hãy đi qua lại cho ta xem nào .

Hầu vương đẹp dạ, đứng phắt lên chạy qua lại vài lần, rồi quỳ xuống nghe dạy .

Tổ Sư cười nói :

– Nhà ngươi bộ tịch hệt như khỉ . Ðể ta xét theo diện mạo mà đặt tên cho .

H