
ho mưa tại quận ấy .
Tôn Hành Giả nghe nói kinh hãi không dám vào tâu nữa!Coi bộ mắc cở bước ra.
Bốn ông Thiên sư cười rằng:
– Ðại Thánh phiền não làm chi? Miễn làm lành làm phước cho nhiếu, thì ba điều ấy giải đặng, nếu tu nhân tích đức, cảm động lòng trời, thì Mể sơn, Miến sơn đều ngả hết, dây xiềng vàng cũng tiêu. Ðại Thánh về bảo người làm lành trau đức, thì họa ấy phải tan .
Khi ấy Tôn Hành Giả tạ từ, nhảy xuống công phủ.
Tam Tạng và ai nấy đồng nghinh tiếp, hỏi thăm thỉnh chỉ đặng chăng?
Tôn Hành Giả không hiểu ý gì . Ngó ngoái nói với Thiên sư điểm mặt Quận hầu mà nạt lớn rằng:
– Tại ngươi ba năm trước ngày hai mươi lăm tháng chạp, làm phạm luật thiên đình, báo hại nhân dân đồ thÁn. Bây giờ còn đảo võ nổi gì? Thượng Ðế phạt cách nặng nề, và không chịu ban chỉ hành võ .
Quận hầu thất sắc quỳ lạy bạch rằng:
– Sao lão sư biết rõ chuyện ấy?
Tôn Hành Giả nói:
– Ðồ cháy cúng trời, sao người dám đổ cho chó ăn? Phải khai cho thiệt .
Quận Hầu bạch rằng:
– Tôi chẳng hề dám giấu; thiệt ngày ấy tháng ấy tôi có tế trời tại nhA môn, bởi vợ tôi chẳng hiền, nói nhiều lời chọc giận nên tôi nóng quá, mắng lại nhiều lời, rồi xô bàn đổ hết đồ cúng, chó thẤy chạy lại mà ăn, từ ấy đến nay tôi sợ hoài không biết làm sao cho tiêu tội, nay mới hay vì cớ ấy mà trời phạt tỚi lê dân, xin lão sư dạy phương phép chi, cho khỏi họa liên can, kẻo khỐn nạn cả quẬn .
Tôn Hành Giả nói:
– Ngày ấy nhằm kỳ thượng đế giáng hạ, mà xem xét trung giải kẻ dữ người lành, thấy người làm điều phi nghĩa như vậy, vã chăng trời đất không tự vị, chẳng bảo ngươi cúng tế làm chi, thà không cúng hãy còn hơn, cúng mà không kÍnh. Bởi ngươi khi thiên nói nhiều điều uế trược, nên ngài lập ba điều phạt:
– Thứ nhất lập một hòn núi gạo cao mười trượng, có một con gà giò đứng núi ấy mổ gạo mà ăn, chừng nào gà ăn hết núi gạo ấy mới thôi phạt. Lại lập một hòn núi bột cao hai mươi trượng, con chó nhỏ đứng dưới mà liếm bột, chừng nào nó liếm hết bột ấy mới cho mưa. Lại lập một sợi lòi tói vàng bằng ngón tay, treo trên ngọn đèn leo lét, chừng nào đứt dây xiềng mới thôi hạn!
Khi ấy Tam Tạng nghe nói kinh hãi hỏi rằng:
– Như vậy biết tính làm sao, mấy mươi năm cho đứt ba điều, chừng nào hết phạt mà mưa xuống?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
– Không khó, không khó, khi tôi giả từ nó có hỏi thăm, Thiên sư cắt nghĩa rằng: “Nếu làm lành thì giải đặng, miễn là tu nhân tích đức, núi bột gạo đều tiêu, lòi tòi vàng cũng đứt .
Quận hầu quỳ lạy bạch rằng:
– Xin lão sư dạy bảo, dầu khó bực nào tôi cũng làm theo .
Tôn Hành Giả nói:
– Như ngươi bằng lòng làm lành, xem kinh vái Phật, thì ta rán giúp cho, nếu chẳng chịu cải dữ làm lành, thì ta cứu không đặng .
Quận hầu y lời quỳ lạy thưa rằng:
– Tôi chịu quy y cải ác tùng thiện .
Tức thời truyền dân quận ấy đều ăn chay niệm Phật luôn luôn, Quận hầu cũng vậy, sai quân đi rước các thầy tu bổn xứ lập đàn làm chay, và viết sớ chịu tội, xin phạt một mình, kẻo thiên hạ liên can tội nghiệp.
Tam Tạng đội sớ xong xả, và niệm ít câu kinh.
Xảy nghe quân vào báo rằng:
– Bá tính nột quận đều thắp hương niệm Phật vang trời .
Tôn Hành Giả mừng rỡ nói với Bát Giới, Sa Tăng rằng:
– Hai ngươi bảo hộ sư phụ, để ta lên cầu Thượng Ðế một phen nữa, coi xin chỉ hành võ đặng chăng?
Nói rồi nhãy lên mây, đến cửa Tây thiên nói với Hộ Quốc thiên vương rằng:
– Quận hầu đãi cải ác tùng thiện, ăn năn chừa lổi rồi!
Hộ Quốc Thiên Vương cũng mừng rỡ.
Xảy thấy Phù sứ cầm lá sớ đi đến Tây Thiên Môn, liền bái Hành Giả mà khen rằng: – Thiệt Ðại Thánh có công khuyến thiện!
Tôn Hành Giả hỏi rằng:
– Ngươi đem sở điệp dưng cho ai?
Phù sứ thưa rằng:
– Tôi đem cho bốn vị Thiên sư, đặng dưng lại cho Thượng Ðế .
Tôn Hành Giả nói:
– Như vậy thì tốt lắm, để ta đi với ngươi .
Nói rồi đi theo Phù sứ, đồng đến đền Thông Minh, đưa cho bốn vị thiên sư, đem đến đền Linh Tiêu dưng cho Thượng Ðế.
Khi ấy Thượng Ðế xem sớ và phán hỏi rằng:
– Nó đã ăn năn chừa lổi, cãi dữ làm lành, cũng đáng khen lắm, ba chuyện ấy như thế nào?
Xảy thấy Thiên Quan tâu rằng:
– Tôi giữ đền Phi Hương, thấy núi gạo núi bột đều ngã hết, kim tỏa cũng đứt, nên phải vào tâu lại .
Kế ông quan Ðương giá dẫn Thành hoàng và Thổ Ðịa và Quận Phụng Tiên đồng quỳ lạy tâu rằng:
– Nay nội quận Phụng Tiên đều làm lành hết thảy, nên nổi nhà gian gião cũng phải giải nghệ, đồng niệm Phật lạy Trời, xin Bệ Hạ mở lượng cao minh, cho chút mưa nhuần mà thưởng quận ấy .
Thượng Ðế nghe tâu mừng rỡ, truyền chỉ Lôi Công Diển Mẩu, Phong Bá, Vân Ðồng đều xuống quận Phụng Tiên, định ngày giờ này, mưa nổi nước lớn ba thước.
Tôn Hành Giả tạ ơn, Thiên Vương vâng chỉ truyền lại cho chư thần, đồng theo Hành Giả xuống quận Phụng Tiên.
Ðoạn Lôi Công, Ðiển Mẫu, Phong Bá, Vân Ðồng đều ra oai có thứ tự; ban đầu Vân Ðồng vần vũ mây kéo mịt trời, kế Phong Bá nổi giông ríu ríu, Ðiển Mẫu soi mình cảnh chớp giăng. Lôi Công sấm sét.
Khi ấy Ðông Hải Long Vương Ngao Quảng nghe hiệu lệnh đằng vân tới với thủy binh, y theo chỉ mưa nữa ngày nước nổi hơn ba thước!
Nội quận Phụng Tiên quan dân đồng mừng quá! Khác nào