
Tây vức thuộc về nước Phiên mà chưa từng ngó thấy. Nay mình đến coi lại, không khác chi nước Ðại Ðường, thiệt là cõi vui vẻ lắm!
Thuở nay thiên hạ đồn rằng:
– Xứ này một hột gạo trắng có bốn chỉ bạc, một cân dầu mè có tám lai; thiệt là xứ đất tốt, nên trúng mùa màng mới đặng rẻ như vậy .
Ði bèn lâu mới tới đền vua Ngọc Hoa, trước thành vua: Bên tả, bên hữu có nhà công phũ xử đoán, lại có nhà đãi khách.
TamTạng nói:
– Ðây đã đến vương phủ, để ta vào chầu vua xin ghi điệp mà đi, còn các ngươi vào khách quán mà nghỉ. Ðợi ta ra mắt vua Ngọc Hoa nếu có truyền đãi tiệc chay, thì ta sẽ kêu các ngươi ngồi cả .
Sa Tăng gánh đồ hành lý vào khách quán.
Những người quán ấy thấy các sải xấu xa dữ tợn, nên không dám hỏi thăm, tránh chỗ cho ba ông ngồi nghỉ.
Còn Tam Tạng sửa sang áo mão, cầm điệp thông quan đi thẳng vào vương phủ, có quan dẫn lễ nghinh tiếp hỏi rằng:
– Trưởng lão ở đâu đến đây?
Tam Tạng thưa rằng:
– Bần tăng ở Ðông độ, vâng chỉ Ðường thiên tử qua Lôi âm lạy Phật thỉnh kinh.Nay đến quý quốc xin ghi điệp thông quan, nên vào chầu thiên tuế .
Quan dẫn lễ vào tâu lại.
Khi ấy Ngọc Hoa Vương mừng rỡ, truyền chỉ mời vào.
Tam Tạng đến trước đền làm lễ. Ngọc Hoa Vương thỉnh Tam Tạng lên đền cho ngồi rên ghế cẩn ngọc.
Tam Tạng dưng điệp thông quan.
Ngọc Hoa Vương xem điệp, thấy có các nước đóng ấn ký tên, nên vui lòng cũng ký tên đóng ấn, xong rồi đưa lại cho Tam Tạng, rồi hỏi rằng:
– Quốc Sư từ Ðại Ðường đến đây, trải qua các nước, cọng phỏng bao nhiêu dặm đường?
Tam Tạng tâu rằng:
– Bần tăng không nhớ bao nhiêu dặm, song năm trước nhờ ơn Quan Âm bồ tát, hiện hình trước đền vua tôi có cắt nghĩa rằng:
– Ðường đi Tây Phương mười muôn tám ngàn dặm, Bần tăng đi đã mười bốn mùa nắng mưa .
Ngọc Hoa Vương cười rằng:
– Mười bốn mùa nắng mưa, là mười bốn năm trọn; chắc là đi dọc đường có chuyện chi trễ nải?
TamTạng tâu rằng:
– Chuyện ấy kể không xiết, gặp yêu tinh và họan nạn dư ngàn, chịu không biết bao nhiêu khổ sở đi mới đến đây .
Ngọc Hoa Vương khen ngợi, ngồi truyền quan Ðiển thiện dọn yến chay thiết đãi.
Tam Tạng chắp tay tâu rằng:
– Còn ba đứa tệ đồ chờ đợi ngoài quán, nên bần tăng không dám phó trai, sợ trễ nải đường đi nước bước .
Ngọc Hoa Vương truyền chỉ, sai quan Ðương Ðiện đi thỉnh ba vị đồ đệ, đồng vào dự tiệc chay.
Khi ấy quan Ðương Ðiện Phụng chỉ ra quán thấy có sải xấu xa, hồ nghi là đó, liền hỏi người giữ quán rằng:
– Ngươi có biết đệ tử Ðường trưởng lão là ai chăng? Ðại vương mời vào dự tiệc với trưởng lão .
Bát Giới đương ngủ gục, nghe tiếng thỉnh phó trai, mừng quýnh nhảy dựng mà nói rằng:
– Chúng tôi ở đây .
Quan Ðương Ðiện ngó thấy run sợ song làm gan mời thỉnh.
Ba anh em đồng theo vào Vương phủ Quan Ðương Ðiện vào trước tâu rằng:
– Ba hòa thượng vào đó .
Ngọc Hoa Vương ngó thấy tướng dữ cũng ghê mình!
Tam Tạng chắp tay tâu rằng:
– Xin thiên tuế an tâm, tệ đồ tuy tướng hung hăng, mà lòng lương thiện .
Bát Giới liền bái mà nói rằng:
– Bần tăng ra mắt thiên tuế .
Ngọc Hoa Vương nghe tiếng giựt mình!
Tam Tạng tâu rằng:
– Mấy đứa học trò tôi thâu dọc đường, nên chúng nó quen theo thói rừng, không biết làm lễ, xin thên tuế thứ tội?
Ngọc Hoa Vương chưa từng thấy yêu nên khó chịu lắm.
Truyền quan Ðiển Thiện mời bốn thầy ra Bộc Sa đình ăn tiệc, TamTạng tạ ơn, rồi đi với các đệ tử, đồng đến Bộc Sa đình.
Khi ấy quan Ðiển Thiện truyền các người bộ hạ dọn bàn tiệc đãi đằng, bốn thầy trò ăn uống hĩ hả.
Còn Ngọc Hoa Vương bải chầu vào cung, có ba vị vương tử tiếp giá tâu rằng:
– Chẳng hay phụ vương nhân vì chuyện chi mà biến sắc?
Ngọc Hoa Vương phán rằng:
– Khi nảy có Hòa Thượng ở nước Ðại Ðường đi thỉnh kinh, vào đền xin ghi điệp, trẫm thấy hòa thượng ấy hình dung nghiêm chỉnh, tướng mạo phong tân nên cầm lại đãi yến; Hòa Thượng ấy nói có ba người độ đệ đi theo, nên trẫm mời vào ăn tiệc. Chẳng ngờ chúng nó bước vào không làm lễ, bái một cái mà thôi, trẫm lấy làm không đẹp ý, đến khi ngó thấy đứa nào cũng như yêu tinh, trong lòng bắt kinh hãi, bởi cớ ấy nên thất sắc .
Nguyên ba vị Vương tử không phải như người thường, anh nào cũng võ nghệ cao cường tính mạnh bạo lắm, nghe nói liền xăng tay áo mà nói rằng:
– Nói vậy nó là yêu tinh ở núi nào, giả làm hình người đó, để chúng tôi cầm binh khí đi ra coi thử .
Nói rồi người lớn cầm Thiết bảng, người thứ nhì cầm một Ðinh ba, người thứ ba cầm cây gậy hầm hầm chạy ra vương hét lớn rằng:
– Hòa Thượng nào đi thỉnh kinh ở đâu?
Khi ấy có ông quan Ðiển thiện quì xuống tâu rằng:
– Tiểu chúa ôi, chúng nó ăn tiệc chay ngoài Bộc Sa đình .
Các vương tử không biết phải quấy, chạy rầm tới nạt rằng:
– Các ngươi thiệt người ta hay là yêu quái nói cho mau kẻo ta ra tay mà chết?
Tam Tạng hết hồn buông chén cơm xuống, bái mà nói rằng:
– Bần tăng ở tại nước Ðại Ðường đi thỉnh kinh, chớ không phải yêu quái .
Các Vương tử nói:
– Ngươi còn giống hình người, còn ba người dữ tợn kia, chắc là yêu quái .
Bát Giới cứ ăn cơm không thèm nói tới.
Sa Tăng và Hành Giả nói rằng:
– Chúng ta thiệt là người, mặt tuy dữ mà lòng lành, mình tuy th