XtGem Forum catalog
Tấm vải đỏ

Tấm vải đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325321

Bình chọn: 8.5.00/10/532 lượt.

đời, đời này, kiếp này sẽ làm đôi mắt cho em; em ngốc thật đấy! Nhưng lúc này, anh không giữ được lời hứa nữa rồi. Em nhìn tay anh đã biến thành ma rồi, nó sẽ nhanh chóng giết anh.

Kha Lương giơ tay lên, lúc này tay anh đã đỏ lừ, máu tươi chảy khắp cánh tay.

– Nếu em không giết anh, anh thực sự đã thua mụ mo rồi; những nỗi khổ của chúng ta đã trải qua, sự hy sinh của mọi người đều vô ích ư?

Tần Cẩm vẫn không nhặt kiếm lên:

– Cho dù kiếp này chúng ta thua thì em cũng không thể giết anh được. Em không quan tâm tới việc thắng, thua, em cũng chẳng để ý tới những nỗi khổ trước đây; em chỉ day dứt một điều, nếu em giết anh thì chúng ta sẽ thắng ư? Nếu thắng như thế thì có ý nghĩa gì chứ? Em không thể làm thế được. Anh đừng tàn nhẫn ép em như thế.

Kha Lương đau khổ đáp lại:

– Giết anh đi! Anh không đấu nổi nó nữa rồi.

Mọi người đều nhận thấy anh đang cố gắng kiềm chế, Tần Cẩm ôm Kha Lương; họ nhìn thấy Kha Lương cứ lăn lộn trong lồng, nhưng anh vẫn không tìm được đường ra. Đầu anh rớm máu do va đập vào lồng, lúc này mắt anh đã biến thành màu đỏ máu.

– Mau trốn ra ngoài đi! – Kha Lương nhấn mạnh từng từ với Tần Cẩm.

Nhưng đã không còn kịp nữa, hai cánh tay đẫm máu đã vươn tới cổ Tần Cẩm, cô nhìn anh không oán hận. Nội tâm Kha Lương đang tranh đấu ác liệt với mụ mo.

Bỗng giọng của mụ mo cất lên: “Lũ chúng mày còn quá non nớt để đấu với tao.”

Tuy bị bóp nghẹt cổ nhưng Tần Cẩm vẫn động viên Kha Lương:

– Kha Lương à, đừng bỏ cuộc nhé!

– Tần Cẩm, Tần Cẩm! – Tử Minh ở bên ngoài sốt sắng gọi.

– Tần Cẩm à, mau giết anh đi! – Kha Lương lại lên tiếng. Nói xong anh ngã vật xuống.

Tần Cẩm vẫn không chịu cầm bảo kiếm, cô không để ý lúc này bảo kiếm đã phát ra âm thanh rất to. Cô chỉ một lòng hướng tới Kha Lương.

Tình yêu của họ không còn cách nào tiếp tục được nữa, cho dù chỉ cần nhìn được nhau thêm lần nữa cũng tốt. Ai biết được cô và anh còn có kiếp sau nữa hay không? Đáng tiếc trong kiếp này, họ chưa từng nói với nhau những lời yêu thương, đến cả chữ yêu cũng chưa một lần thổ lộ.

Bây giờ có nói hay không nói yêu cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Chẳng lẽ thế này gọi là nguyện sống chết cùng nhau ư?

Tần Cẩm quỳ xuống ôm Kha Lương đang vật vã, cô tự nói với mình:

– Tại sao chúng ta lại không thể là một đôi nam nữ bình thường chứ? Chúng ta gặp nhau trong trường tiểu học, tính khí của anh chẳng ra sao, em thì lại rất bướng bỉnh. Chúng ta không thể yêu nhau tới đầu bạc răng long, nhưng nếu cứ được cãi nhau với anh cả ngày để được sống vô ưu vô lo thì cũng may mắn lắm rồi. Tại sao chúng ta lại bị số phận lựa chọn, thực sự em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh, em chỉ cần được nói với anh mỗi ngày. Em chỉ lo một ngày kia chúng mình không nói được nữa, không thể nói với nhau được nữa.

Tần Cẩm ngẩng đầu hỏi tượng Phật.

Màu đỏ trên tay Kha Lương cứ lan dần lên cánh tay; chỉ cần màu đỏ đó lan đến tim thì Kha Lương sẽ không thể điều khiển được mụ mo nữa rồi.

Tử Minh đau đớn nhìn cảnh tượng trước mắt.

– Kha Lương à, anh có tin vào đá Tam sinh không? Nếu chúng ta cùng chết thì chúng ta sẽ gặp được nhau trước đá Tam sinh đấy. Cho dù thế nào chúng ta cũng sẽ gặp được nhau. Chỉ cần anh vững tin, kiếp này ta không thể gặp nhau, kiếp sau chúng ta nhất định tái ngộ.

Tần Cẩm rắn rỏi nói tiếp:

– Nhóm chúng ta sẽ gặp được nhau trước đá Tam sinh; em, Thi Thi, Hắc Bảo, anh, Tử Minh, Anh Kỳ, Lam Kỳ, mẹ em, trụ trì Tiểu Thiên, bố mẹ anh; chúng ta sẽ gặp nhau.

Cô lấy viên đá Tam sinh, – viên đá chẳng khác gì đá thường ra:

– Chỉ cần chúng ta còn yêu nhau, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Tuy sức chúng ta không mạnh nhưng chúng ta cũng đã bắt được mụ mo, cho dù chúng ta có thất bại đi chăng nữa cũng chẳng có vấn đề gì; kiếp sau chúng ta tiếp tục chiến đấu với mụ.

– Đừng có nằm mơ, tao sẽ đánh cho mày hồn bay phách lạc để mày không có cơ hội đầu thai, để chúng mày không còn kiếp sau nữa. – Giọng mụ mo lại vang lên.

Lúc này Kha Lương đã hoàn toàn bị mụ mo khống chế.

Tần Cẩm không để ý tới mụ, cô tiến tới chỗ Kha Lương rồi nhẹ nhàng ôm Kha Lương. Đột nhiên lưng cô đau nhói. Hoá ra mụ đã điều khiển Kha Lương nhặt thanh kiếm dưới đất lên, tranh thủ lúc Tần Cẩm đang ôm anh để đâm lén từ phía sau.

Mũi kiếm xuyên qua người cô khiến cô cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng đau đớn; Tần Cẩm cố gắng nâng cánh tay đẫm máu lên vuốt ve khuôn mặt Kha Lương lần cuối.

Nhưng lúc này Kha Lương đang ở rất xa, cô lùi về phía sau, máu cô vọt ra khỏi vòng tròn bảo vệ của mụ mo. Cô hướng mặt lên trời, tay chỉ lên trên, sau đó hỏi Kha Lương:

– Trên trời có rất nhiều sao phải không anh, em thực sự rất muốn ngắm chúng.

Những ngón tay chỉ lên trên đột ngột buông thõng xuống; một giọt nước mắt đang chầm chậm lăn xuống từ khoé mắt cô. Trong giọt nước mắt đó ẩn chứa sự căm phẫn khi lần đầu gặp Kha Lương và sự ngọt ngào của tình yêu sau đó, vừa có nỗi buồn, vừa có niềm vui, không nuối tiếc, không oán hận. Mặc dù bị Kha Lương giết nhưng Tần Cẩm không hề hối hận. Cô chưa bao giờ hối hận việc đã gặp lại rồi yêu anh. Giọt nước mắt đó lăn trên khuôn mặt trắng bệch c