
nàng lên, quẳng vào trong phòng: “Ngươi trước tiên trông nom nàng một chút, giúp nàng thay y phục, chú ý đừng đụng tới vết thương.”
Thúy Nha lúc trước nghe nói Đàm Xuyên một đêm chưa về là do bị Phó Cửu Vân mang đi, cũng không lo lắng gì mấy, vừa rồi không biết tại sao lại nghe người ta nói Huyền Châu đùng đùng nổi giận, đuổi sạch bốn tỳ nữ bên người, đám tỳ nữ không cam lòng bị đuổi, gào thét rầm trời, đem mọi chuyện Huyền Châu phân phó các ả đày đọa Đàm Xuyên đều nói ra sạch. Thúy Nha kinh hãi không thôi, lại không dám tìm Tả Tử Thần để hỏi, chỉ biết lén lút tìm đến Phó Cửu Vân, không ngờ lại vừa vặn gặp được.
Cô nhóc thấy Đàm Xuyên nằm im lìm không rõ sống chết, nhất thời bị dọa cho khóc tùm lum, quay đầu muốn tìm Phó Cửu Vân, hắn chẳng biết đã đi đâu mất.
Thúy Nha lau nước mắt, run run khiếp sợ đặt tay dưới mũi Đàm Xuyên, thấy nàng còn thở, không phải đã chết, trái tim đang treo lơ lửng mới được thả lỏng. Đàm Xuyên khi tới viện của Phó Cửu Vân rất vội vàng, không mang theo đồ đạc gì, Thúy Nha tìm nửa ngày, mới lục ra từ đống đồ mới giặt một bộ áo trắng hơi cũ của Phó Cửu Vân, thay y phục ướt đẫm của nàng, rồi lau khô mái tóc, sau đó liền không biết phải làm sao ngồi ngây ngốc ở đầu giường khóc tu tu.
Sắc mặt Đàm Xuyên từ trắng bệch dần dần chuyển hồng, phảng phất như trong cơ thể có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nàng khẽ rên một tiếng, bất chợt mở mắt, mê mê man man nhìn xà ngang trên trần nhà, biểu tình cổ quái. Thúy Nha mừng rỡ, vội vàng cúi đầu gọi một tiếng: “Xuyên tỷ, tỷ sao rồi?”
Đàm Xuyên không chút thay đổi cảm xúc quay đầu, nhìn cô nhóc nửa buổi, lại khe khẽ mỉm cười: “… A Mãn, ta không sao, ngươi đừng sợ.”
“Xuyên tỷ?” Thúy Nha chỉ nghĩ đầu nàng bị đụng hỏng rồi, lại nhút nhát gọi một tiếng.
Đàm Xuyên vẫn nhẹ nhàng an ủi cô nhóc: “Ta thực sự không sao mà, chỉ là khát nước quá đi, A Mãn giúp ta rót chén trà.”
Thúy Nha vội vàng rót một chén trà ấm, chu đáo đưa đến bên môi nàng, đút cho nàng uống một chút, Đàm Xuyên cười cười nhìn cô nhóc nửa buổi, thấp giọng nói: “A Mãn, thì ra ngươi không chết, tốt quá rồi.”
Thúy Nha không dám đáp lời, lại khuyên nàng uống thêm nửa chén, thay nàng vuốt lại mái tóc đặt trên gối. Thấy Đàm Xuyên vẫn nhìn mình, cười thoải mái an lòng, Thúy Nha lại không dám tránh đi, đành phải nói: “Xuyên tỷ tỷ yên tâm, mấy tỳ nữ bên cạnh Huyền Châu đại nhân đều bị đuổi cả rồi! Hôm nay em nghe người ta nói, sơn chủ rất tức giận Huyền Châu đại nhân, đã trách cứ nàng ta một trận, về sau nàng ta sẽ không bao giờ dám làm những chuyện tàn nhẫn vậy nữa. Tỷ cứ dưỡng thương cho tốt, Cửu Vân đại nhân sẽ bảo vệ tỷ!”
Đàm Xuyên chậm rãi nhắm mắt lại, thì thào nói: “A Mãn, ta thật sự mệt mỏi, muốn ngủ một lát. Có điều trên tay đau quá, ngươi giúp ta xoa chút nha.”
Thúy Nha nức nở nói: “Em… Em không dám xoa… Xuyên tỷ tỷ đừng ngủ! Cửu Vân đại nhân sẽ quay lại ngay!”
Vừa dứt lời, liền nghe Phó Cửu Vân ở bên ngoài hỏi: “Nàng tỉnh?”
Thúy Nha như gặp được cứu tinh vội vã chạy tới: “Đại nhân! Xuyên tỷ…” Phó Cửu Vân sớm đã lách mình đi vào, thấy Đàm Xuyên lại hôn mê bất tỉnh, hắn sờ sờ khuôn mặt nàng, chỉ thấy nóng bỏng tay, lập tức ném một xấp giấy cho Thúy Nha: “Tới phòng bếp, mỗi loại bốc năm chỉ để sắc thuốc.”
Thúy Nha chạy như bay tới phòng bếp. Phó Cửu Vân ngồi ở đầu giường, lại tỉ mỉ kiểm tra thương thế của Đàm Xuyên một lần, mới lấy từ trong ngực ra một hộp ngọc dẹt dẹt, bên trong là một tầng thuốc mỡ màu đỏ tanh nồng như máu tươi, vừa mở nắp ra, liền tỏa ra một thứ mùi gay mũi.
Hắn rửa tay sạch sẽ, lấy một ít thuốc mỡ ra lòng bàn tay, dùng sức nắm những ngón tay dị dạng của nàng.
Đau đớn lần này khỏi nói cũng biết, Đàm Xuyên đang hôn mê cũng bị cơn đau làm cho tỉnh lại, bất chợt bật dậy, lại bởi vì mệt mỏi kiệt sức mà ngã trở về.
“Chịu đựng.” Phó Cửu Vân chỉ nói có hai chữ, rồi lại đổ thuốc mỡ ra bàn tay, tiếp tục xoa bóp xương ngón tay đã đứt đoạn của nàng.
Đàm Xuyên đau đớn mồ hôi lạnh chảy như mưa trên mặt, lúc này thần trí không thể tỉnh táo hơn được nữa, hai mắt mở lớn trừng Phó Cửu Vân, rất lâu sau, mới run giọng nói: “Cửu Vân đại nhân… Ngón… Ngón tay tiểu nhân đã phế rồi, ngài làm gì phải khiến chúng nó phế thêm lần nữa?”
“Ừm, đại nhân ta thấy chúng nó không thuận mắt, nhất định phải đày đọa một phen mới thư thái.” Phó Cửu Vân cười lạnh với nàng, thấy nàng đau tới mức môi cũng trở nên tím tái, cuối cùng vẫn giảm nhẹ lực trên tay một chút.
“Đau thì kêu lên, sợ cái gì?” Thấy nàng nhẫn nhịn mọi khổ cực, hắn nhíu nhíu mày.
Đàm Xuyên gượng gạo cười méo xệch: “Là, là ngài bảo ta chịu đựng…”
Hắn mỉa mai liếc nàng một cái: “Bình thường không nghe lời, lúc này lại nghe lời quá nhỉ?”
“A ——!” Đàm Xuyên chợt kêu lên thảm thiết, nàng cảm thấy ngón tay mình nhất định sẽ bị hắn bóp nát mất, đau tới mức chỉ hận không thể ngất đi.
“A! Ô! Ối ——! Ha! Ư! Chi…” Nàng kêu loạn một hồi, kêu tới khản cả giọng.
Phó Cửu Vân nở một nụ cười khích lệ, bàn tay dính đầy thuốc mỡ sờ sờ trán nàng: “Cứ kêu đi, kêu vậy êm tai lắm.”
Xế chiều hôm đó, không người nào dám tới gần sân viện của Phó