
mặt Huyền Châu chưa bao giờ khó coi như vậy, Tả Tử Thần đứng ngay bên cạnh, nàng ta cũng không dám quay sang nhìn hắn, chỉ thấy cánh tay đang khoác tay mình kia dần trở nên cứng ngắc, sau đó, hắn buông tay nàng ta.
Trong lòng Huyền Châu bỗng chốc lạnh lẽo, khẽ nói: “Tử Thần, nó chẳng qua chỉ là một nô tài!”
Tả Tử Thần không nói gì, cúi người cẩn thận tháo miếng vải bịt miệng Đàm Xuyên xuống, thấy môi nàng đầy vết máu, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi, sau đó bế nàng lên.
Huyền Châu đứng phía sau cao giọng gọi tên hắn, Tả Tử Thần làm như không nghe thấy, dường như muốn vĩnh viễn rời bỏ nàng ta, từng bước từng bước đi về phía trước. Trong lòng Huyền Châu bỗng cảm thấy sợ hãi tột độ. Nàng luôn luôn sợ hãi, cho dù ôm chặt ra sao, dựa gần thế nào, hắn mãi mãi cũng không thuộc về nàng. Sợ sẽ có một ngày, hắn sẽ rời bỏ nàng giống như bốn năm về trước, dù cho nàng có kêu khóc thế nào, những gì hắn để lại cho nàng cũng chỉ là một bóng lưng.
Nàng căm hận bóng lưng ấy, so với cái chết và sự sỉ nhục còn căm hận hơn nhiều.
Thanh âm nàng đột nhiên cất cao, biến thành một tiếng hét chói tai: “Tả Tử Thần! Chàng đừng có ép ta! Chàng quên rồi sao?! Là ta cứu chàng! Là ta vẫn chăm sóc chàng! Người vẫn luôn ở bên chàng, là ta!”
Cuối cùng hắn cũng dừng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ thấp giọng nói: “Tự nàng suy nghĩ cho kỹ đi.”
Đàm Xuyên trong cơn mê man nửa chết nửa sống không ngừng trằn trọc, nghe tiếng Tả Tử Thần bên tai, nàng bừng mở mắt, trước mắt như có một tầng sương màu đỏ bao phủ, không cách nào thấy rõ khuôn mặt hắn.
Thế nhưng nàng lại cảm thấy mình đang nhìn rất rõ. Khuôn mặt này, đã từng mỉm cười dịu dàng trong ánh chiều dương, đã từng khoan dung cưng chiều tính khí thất thường của nàng, cũng đã từng… dưới cơn mưa tầm tã, lạnh lùng nói: “Cô nương, ta không quen biết cô, mời cô đi cho.”
Đàm Xuyên không biết mình lấy đâu ra sức lực, giãy dụa cắn y phục trên người hắn, cặp mắt đau nhức trừng trừng nhìn đôi mắt đang khép kín của hắn, chậm rãi từng chữ từng chữ, nói một cách mơ hồ: “… Tả Tử Thần, ngay cả việc hai mắt vì sao lại mù ngươi cũng đã quên… Đừng để cho ta… một lần nữa phải khinh bỉ ngươi từ đầu tới chân!”
Thân thể hắn cứng lại một chút, hồi lâu sau, mới khẽ nói: “Ngươi… Ngươi nói gì?”
Đàm Xuyên cảm thấy thích ý nhả y phục của hắn ra, nhìn thoáng qua Huyền Châu, trong ánh mắt dường như có chút khoái chí, có điều sau đó lại nhanh chóng hôn mê.
Tả Tử Thần ngơ ngẩn một lúc lâu, trong lòng dường như có sấm sét không ngừng dội xuống, quá khứ mơ hồ vẫn bị che phủ sau một màn sương mù dày đặc, dù hắn có muốn phá bỏ thế nào, cũng chẳng thể nhìn thấy mảy may.
Đứng lặng hồi lâu, hắn rốt cuộc vẫn cất bước tiến về phía trước, Huyền Châu thét to: “Tả Tử Thần! Chàng mau quay lại! Chàng nhìn ta đi! Chàng bước thêm bước nữa, ta nhất định sẽ giết nô tài kia!”
Tả Tử Thần đột nhiên xoay người, lạnh nhạt nói: “Cô điên rồi sao?”
Vừa dứt lời, liền nghe phía sau có một người cất giọng nhạt nhẽo: “Hai ngươi cứ từ từ tranh cãi, người trả lại cho ta.”
Tả Tử Thần chỉ thấy trong ngực bỗng nhiên nhẹ bẫng, Đàm Xuyên đã sớm bị người kia nhẹ nhàng ôm đi, hắn lúc đầu sửng sốt, vốn định xuất thủ đoạt lại, chợt thấy người kia là Phó Cửu Vân, hắn ta ôm Đàm Xuyên, đã đi xa chừng mấy trượng. Tả Tử Thần liền dừng động tác, cúi đầu chốc lát, thở dài một hơi, rồi cũng bỏ đi.
Huyền Châu ở phía sau lại gọi gì đó, mơ hồ còn nghe tiếng khóc, hắn chỉ thấy trong lòng phiền muộn, cũng không hề quay lại. Hành vi điên cuồng của Huyền Châu, hắn vừa cảm thấy kinh hãi lại vừa quen thuộc, dường như từ rất lâu trước đây đã biết nàng ta sẽ làm nên những chuyện cực đoan như vậy.
Đến tột cùng, hắn đã quên mất điều gì?
Chương 12
Chương 12: Nam nhân ôn nhu
Phó Cửu Vân một mạch trở về sân viện của mình, đám đệ tử đi ngang qua vốn định chào hỏi hắn, lại thấy hắn ôm trong lòng một nữ tử nhếch nhác thảm hại, sắc mặt đen như thể người ta thiếu nợ hắn mấy vạn lượng bạc, liền không dám mở lời, kẻ nào kẻ nấy đều tránh ra xa.
Hai tay Đàm Xuyên, ngoại trừ hai ngón tay cái, xương cốt tám ngón còn lại đều đã bị kẹp nát, người cũng hôn mê bất tỉnh. Thương thế nghiêm trọng như thế, nếu bị quẳng ra ngoài núi, cứ coi như chữa khỏi, thì cũng sẽ tàn tật cả đời. Phó Cửu Vân cẩn thận đặt nàng trên giường mình, trước mắt phải cấp bách xem xét thương thế, nhưng lại sợ động tác mạnh sẽ làm nàng càng thêm thống khổ, cân nhắc nửa ngày, mới hết sức nhẹ nhàng nâng cổ tay của nàng lên, xem xét ngón tay bị hao tổn.
Trên tường viện lờ mờ có bóng người lay động, giống như có kẻ đang lén lút nhìn vào trong, Phó Cửu Vân tức giận, ống tay áo vung lên, một đạo hàn quang mạnh mẽ phóng ra, lớn tiếng quát: “Lấm la lấm lét làm gì thế?!”
Cả một mặt tường bị hắn đánh nát phân nửa, người kia ngã xuống, đau tới mức kêu oai oái, nghe thanh âm không ngờ lại là Thúy Nha.
Nàng chật vật bò dậy, vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu: “Cửu Vân đại nhân thứ tội! Nô tài không phải cố ý nhìn lén! Nô tài chỉ là lo lắng Xuyên tỷ…”
Phó Cửu Vân cũng không nói chuyện, bước thẳng tới nhấc