
:
– Xin Thái úy cho chúng tôi dẫn thế tử là Công Tôn Tu qua làm con tin trước rồi chúa tôi sẽ trói mình qua đây chịu tội .
Ý nói :
– Việc binh có năm điều : Ðánh được thì đánh, không đánh được thì thủ, không thủ được thì chạy, chạy không được thì đầu, đầu không được thì chết, hà tất phải đưa con tin !
Bèn nạt Vệ Ðiễn khiến về nói với Công Tôn Uyên.
Uyên cả kinh, bèn nói với con là Công Tôn Tu chờ lúc canh hai trốn khỏi thành về phía Ðông Nam.
Chạy vừa được 10 dặm thì gặp một đạo binh đón đường, Tư Mã Ý đi giữa, Tư Mã Sư phía tả, Tư Mã Chiêu phía hữu . Công Tôn Uyên bèn quất ngựa chạy trước. Lại gặp Hồ Tuấn, Hầu Bá, Hầu Oai, Trương Hổ , Nhạc Lâm xua quân vây tứ phía .
Cha con Công Tôn Uyên bí thế phải xuống đầu .
Tư Mã Ý bèn sai chém cha con Công Tôn Uyên, rồi đem binh lấy Tương Bình.
Vừa vào tới thành, Tư Mã Ý truyền chém hết tông tộc của Uyên hơn 70 người, lại ban bổng lộc cho gia đình Giả Phạm và Luân Trực.
Mọi việc xong xuôi, dẫn binh về nước.
Còn Tào Tuấn, đêm kia nằm mơ thấy Mao hoàng hậu hiện đến đòi mạng. Bởi thế, Tao Tuấn cả sợ mà lâm bệnh càng ngày càng nặng, bèn kêu Lưu Phóng và Tôn Lữ vào giúp thái tử là Tào Phương lo nhiếp chánh.
Tào Tuấn lại hỏi Lưu Phóng và Tôn Lữ :
Liệu tông tộc ta, kẻ nào có thể gánh đại sự ?
Vì hai người này mang ơn Tào Chơn nên tâu :
– Duy có con Tào Chơn là Tào Sảng xứng đáng mà thôi .
Tào Tuấn nghe lời, phong Tào Sảng làm Ðại tướng quân, trong nhiếp trào chánh.
Lúc ấy bịnh Tào Tuấn rất nguy, liền truyền thỉnh Tư Mã Ý về trào .
Tư Mã Ý tuân lệnh về thẳng Hứa Xương vào ra mắt Tào Tuấn.
Tào Tuấn cho triệu Tào Phương cùng đại Tướng Quân Tào Sảng và bọn Lưu Phóng, Tôn Lữ đến, rồi nắm tay Tư Mã Ý nói :
– Nay con trẻ của Trẫm là Tào Phương mới 8 tuổi, chưởng lý xã tắc chưa được , các khanh hãy rán giúp nó, chớ phụ ý Trẫm .
Lại kêu Tào Phương đến nói :
– Tư Mã Ý với Trẫm là một, con phải kính lễ mà đãi .
Nói rồi nước mắt chảy ròng, Tư Mã Ý cũng cúi đầu cảm động .
Một lát sau Ngụy chúa Tào Tuấn qua đời, lên ngôi được mười ba năm , thọ 36 tuổi .
Tào Phương lên nối ngôi cải niên hiệu là Chánh Thỉ Nguyên niên. Tôn hàm ân cho Tào Tuấn là Minh đế, Quách Hoàng hậu làm Hàng Tối hậu . Tư Mã Ý và Tào Sảng lo việc triều chánh.
Tào Sảng không dám qua mặt Ý , mỗi mỗi đều hỏi ý kiến rồi mới làm:
Trong bọn môn hạ Tào Sảng có năm người là Ðặng Phong, Lý Thắng, Ðinh Dật, Tất Phạm, Hà Yến .
Bọn này thấy Tào Sảng như vậy thì thưa :
– Ðại quyền của Chúa Công chẳng nên giao cho kẻ khác .
Tào Sảng hỏi :
– Tư Mã Ý cũng lãnh lời thác cô của Tiên đế với ta, há bội phản sao ?
Hà Yến thưa :
– Xưa Trọng Ðạt và Tiên Công cùng đi đánh Thục, Tiên Công thường bị y chọc tức, sao Chúa công không nghĩ lại ? Tào Sảng nhớ việc xưa, bèn họp các quan lại nghị kế, rồi vào tâu với Tào Phương :
– Tư Mã Ý công rất trọng đáng được phong Thái phó .
Tào Phương nghe theo bèn phong cho Tư Mã Ý chức Thái phó, giao binh quyền lại cho Tào Sảng .
Tào Sảng từ đó hoành hành coi ai cũng như cỏ rác, lại khiến em là Tào Hi làm Trung Lãnh Quân, Tào Huấn làm Võ Vệ tướng quân, Tào Ngạn làm Tán Kỵ Thường Thị cai quản ba ngàn ngự lâm quân, vào ra cung cấm tự do. Lại dùng Ðinh Bật , Hà Yến, Ðặng Dương làm Thượng thơ, Tất Phạm làm Tư Lệ hiệu úy, Lý Thắng làm Hà Nam Doãn.
Năm người này ngày đêm nghị việc cùng Tào Sảng trong tư dinh trang hoàng lộng lẫy , giai nhân mỹ nữ ra vào nườm nượp.
Quan Huỳnh Môn là Trương Dương lén đem tám đứa thị thiếp cửa Tiên đế dâng cho Tào Sảng.
Còn Hà Yến nghe đất Bình Nguyên có thầy Quản Lộ bói hay bèn mời vào bàn quẻ Diệc.
Lúc ấy Ðặng Dương hỏi Quản Lộ :
– Sao ông không nói đến từ nghĩa của Kinh Diệc cho mọi người biết ?
Quản Lộ đáp :
– Kẻ bói Diệc hay, không ai nói đến chuyện Diệc cả .
Hà Yến cười mà khen :
– Thật nói ít mà hay !
Rồi nói với Quản Lộ :
– Hãy bói cho tôi một quẻ, coi mạng tôi làm tới Tam công không ?
Quản Lộ đáp :
– Nguyên Khải giúp vua Thuấn, Châu Công giúp nhà Châu, đều lấy hòa huệ khiêm cung mà được hưởng phước. Nay Quân hầu ngôi cao, kẻ mến thì ít , người sợ oai thì nhiều. Vã sống mũi như hòn núi cao, nên giàu sang lâu. Tuy nhiên cũng nên tu thân tích đức thì sau mới làm đến Tam Công .
Ðặng Dương nổi giận :
– Ấy là lời của kẻ sống lâu đó.
Quản Lộ nói :
– Sống lâu thấy chẳng lâu sống, nói thường thấy không thường nói.
Bèn bỏ mà đi.
Hà Yến và Ðặng Dương cười lớn cho là đồ cuồng sĩ.
Quản Lộ về thuật chuyện cho cậu nghe, ông cậu cả sợ nói :
– Hà Yến và Ðặng Dương là hai kẻ oai quyền, sao ngươi dám nói thế ?
Quản Lộ đáp :
– Tôi nói chuyện với người chết, dẫu xúc phạm cũng chẳng can gì.
Ông cậu hỏi :
– Ngươi nói chi lạ vậy ?
Quản Lộ đáp :
– Tướng đặng Dương là tướng quỉ tác quái, còn tướng Hà Yến là tướng quỉ u mê. Hai người ấy sẽ bị giết nay mai, thì tôi đâu có sợ !
Ông cậu mắng Quản Lộ là điên.
Nói về Tào Sảng hàng ngày đi săn với Hà Yến và Ðặng Dương, em là Tào Hi thường can ngăn :
– Quyền anh rất lớn, ra ngoài săn bắn làm sao đề phòng được kẻ ám hại .
Tào Sảng nạt :
– Binh quyền trong tay ta còn lo nỗi gì ?
Tư Mã Ý thấy vậy