XtGem Forum catalog
Tam Quốc Diễn Nghĩa

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328513

Bình chọn: 7.5.00/10/851 lượt.


– Thừa Tướng đã qua đời. Lúc lâm chung có dặn phải lui binh. Tướng quân đi đoạn hậu để chặn Tư Mã Ý, lại chẳng

nên phát tang .

Ngụy Diên nói :

– Bây giờ ai thế Thừa Tướng ?

Phí Vĩ nói :

– Thừa Tướng phú thác cho Dương Nghi, còn chiến phép thì giao Khương Duy .

Ngụy Diên nói :

– Thừa Tướng tuy mất song ta còn đây. Dương Nghi bất quá là một quan Trưởng sử. Hãy bảo y cứ phò linh cữu Thừa Tướng mà đem về Tây Xuyên chôn cất, còn ta sẽ cử đại binh đánh Tư Mã Ý, chứ há vì một mình Thừa Tướng mà bỏ việc quốc gia ?

Phí Vĩ nói :

– Ðó là di ngôn của Thừa Tướng, chớ nên trái lệnh !

Ngụy Diên nói :

– Phải chi Thừa Tướng nghe tôi đem binh qua ngã Tý Ngọ Cốc thì Trung Nguyên đã về Thục rồi. Nay tôi đã làm chức Tiền tướng quân, chinh Tây đại tướng, Nam Trịnh Hầu, há lại đi đoạn hậu cho một tên Tướng sử sao ?

Phí Vĩ nói :

– Tướng quân nói rất phải song chẳng nên khinh động. Ðể tôi về nói với Dương Nghi giao binh mã cho tướng quân điều động, nên chăng ?

Ngụy Diên tỏ ý bằng lòng.

Phí Vĩ bèn trở về nói với Dương Nghi.

Nghi nói :

– Thừa Tướng đã nói thế nào Ngụy Diên cũng sẽ làm phản nên dặn ta phải đề phòng .

Nói xong, biên thư khiến Khương Duy đi đoạn hậu.

Còn Ngụy Diên ở trại đang ngóng tin, bèn sai Mã Ðại đi do thám.

Mã Ðại về thưa :

– Dương Nghi phò linh cữu Thừa Tướng vào đến Cốc Trung, còn Khươag Duy đi đoạn hậu.

Ngụy Diên cả giận nói :

– Nó khinh ta như vậy, phải giết nó mới được .

Lại hỏi Mã Ðại :

– Ông giúp ta chăng ?

Mã Ðại nói :

– Tôi cũng ghét Dương Nghi, nguyện xin giúp tướng quân trừ nó .

Ngụy Diên cả mừng bèn nhổ trại dẫn quân nhằm phía Nam kéo tới.

Còn Tư Mã Ý ở trại, sợ Khổng Minh lập kế không dám ra, đến khi có tin Khổng Minh đã rút lui rồi thì hối hận vô cùng. Bèn nói với chư tướng :

– Khổng Minh đã thác thật rồi ! Vậy phải dẫn binh rượt theo !

Nói xong, bèn kéo đến trại Ngũ Thượng Nguyên, chẳng ngờ trại rỗng không.

Tư Mã Ý lại đốc binh tới Cốc Trung.

Chạy một hồi thấy binh Thục chẳng xa, bèn khiến hai con rán sức theo riệt.

Bỗng một tiếng pháo nổ vang, binh Thục quay cờ trở lại, rồi xuất hiện một đại kỳ đề hàng chữ lớn :

– Hán Thừa Tướng Võ Hương Hầu Gia Cát Lượng .

Tư Mã Ý mặt mày thất sắc.

Một lát sau, lại thấy chư tướng đẩy cỗ xe lớn, Khổng Minh mình mặc áo rộng trắng, đầu bịt khăn be, tay cầm quạt lông. Ý thất kinh nói :

– Khổng Minh còn sống. Ta đã lầm kế của y rồi !

Liền quay ngựa chạy trở lui. Còn binh Ngụy thì hồn phi phách tán, đạp nhau chết vô kể .

Chạy được một quãng thật xa, ý gặp Hạ Hầu Bá và Hạ Hầu Huệ mới an lòng, bèn rờ lên đầu mà hỏi :

– Ðầu ta còn chăng ?

Cách hai hôm sau, Ý được tin binh Thục đã vào đến Cốc Trung và nghe có tiếng khóc vang trời, trong quân đều dựng cờ tang lên hết.

Ý nói :

– Như vậy thì Khổng Minh đã chết thật rồi. Ta liệu được việc sống chứ không thể liệu được việc chết .

Nói đoạn, truyền cho các tướng phân binh giữ những nơi hiểm yếu.

Còn Khương Duy và Dương Nghi thấy Tư Mã Ý chạy rồi thì lui binh thẳng đến sạn đạo, rồi mới phát tang.

Binh Thục than khóc, có kẻ lăn ra mà chết.

Lúc đang đi bỗng có tin báo nơi sạn đạo lửa cháy rực trời, quân reo dậy đất, có một đạo binh xông ra đón đường.

Chư tướng nghe nói ai nấy đều kinh hồn.

Hồi 104

Khổng Minh chết, còn trừ Ngụy Diên

Ngụy Chúa đày dân cất đền đài

Dương Nghi nghe quân báo phía trước sạn đạo bị lửa bốc, lại có một đạo binh chặn đường thì cả kinh, bèn nói với chư tướng :

– Chắc là Ngụy Diên tạo phản đón đường cướp linh cữu Thừa Tướng ?

Phí Vĩ nói :

– Nếu y đốt Sạn đạo ắt có làm biểu dâng Thiên Tử, vu cho bọn ta làm phản. Vậy một mặt phải đối địch với y, một mặt phải tâu với Thiên Tớ cho rõ .

Dương Nghi nghe theo, bèn sai Khương Duy đi chống Ngụy Diên.

Mặt khác viết biểu sai người về dâng Hậu chúa.

Còn Hậu chúa, ở tại Thành đô, đêm ngủ chẳng an, lại chiêm bao thấy núi Cẩm Bình đổ xuống, trong lòng thất kinh, bèn kêu Tiêu Châu vào hỏi.

Châu thưa :

– Ðó là điềm chẳng lành .

Cách vài ngày sau được tin Khổng Minh chết.

Ðang khóc thương chẳng cùng bỗng nhận được biểu của Ngụy Diên tâu :

– Bọn Dương Nghi tạo phản cướp linh cữu của Thừa Tướng, rồi dẫn giặc vào nước .

Hậu Chúa còn đang bối rối thì lại có biểu của Dương Nghi tâu :

– Ngụy Diên làm phản, đốt Sạn đạo, cướp linh cữu Thừa Tướng, chiếm Hán Trung .

Hậu Chúa không phân biệt phải trái, bèn nhóm quân thần lại bàn luận, Ðổng Doãn tâu :

– Thừa Tướng thác cô, giao việc lại cho Dương Nghi, không lẽ Dương Nghi tạo phản. Tôi chắc Ngụy Diên có ý chi đây. Xin Bệ Hạ xét lại .

Tưởng Uyển nói :

– Thừa Tướng xưa thường nghi Ngụy Diên lắm, ắt đã có di kế cho Dương Nghi. Xin Bệ Hạ chớ lo !

Ðang bàn luận thì Phí Vĩ về thuật hết chuyện Ngụy Diên tạo phản.

Hậu Chúa nói :

– Tuy biết Ngụy Diên tà tâm, nhưng cũng nên khuyên giải và triệu y về .

Rồi sai Ðổng Doãn lãnh mạng.

Còn Ngụy Diên, sau khi đốt Sạn đạo , dẫn binh chiếm Nam Cốc.

Không dè Khương Duy và Dương Nghi lén theo phía sau Nam Cốc mà qua.

Diên bàn với Mã Ðại :

– Tôi tính qua đầu Ngụy được chăng ?

Mã Ðại nói :

– Không nên ? Tôi thấy tướng quân trí dũ