
chống cằm, chờ kinh hỉ xuất hiện.
Một phút đồng hồ….
Hai phút….
Mười phút….
Nửa giờ…
“Bà rốt cuộc nhìn gì vậy?” Tiêu Tiêu xoa một bên chân yếu ớt, rồi lại đổi sang chân khác. Lòng hiếu kì đã sớm biến mất, kinh hỉ tại sao còn chưa xuất hiện?!
Bà ta vẫn chỉ nói một câu như cũ, “Phật viết, không thể nói.”
Lại là không thể nói, hảo, ta đợi lát nữa! Lần này ánh mắt Tiêu Tiêu mở thật to, đi ra đi ra, mau ra đây!
Lại một phút đồng hồ…
Hai phút….
Mười phút…
Nửa giờ…
…
…
…
Thật nhiều phút cùng giờ trôi qua…
“Tụ Bảo, muội ngồi dưới đất làm gì?”
“Ta đang đợi kinh hỉ.”
“Chờ trên mặt đất?”
“Ừ.”
“Ai nói uội biết có kinh hỉ?”
Tiêu Tiêu giơ một ngón tay chỉ sang, “Bà ta!”
…
“Ha ha… đồ ngốc.” Phẩm Nguyệt bất ngờ cười to, “Muội là đồ ngốc.”
Trên trán Tiêu Tiêu lại xuất hiện vài cái hắc tuyến, “Huynh nói ta là đồ ngốc?!”
“Tụ Bảo…” Phẩm Nguyệt đè lại vai của nàng, “Tứ phu nhân đã điên rồi…”
Tiêu Tiêu há hốc mồm, điên rồi?! Vậy thì bà ta ngồi chồm hổm trên mặt đất làm gì?!
#@!¥%^¥@##@!.
“Sao bà ấy lại bị điên?”
Phẩm Nguyệt nhìn tứ phu nhân nọ đang cười ngây ngô trả lời, “Là Hình Thất…”
“Cái gì? Là hắn! Sao lại như vậy?!” Hắn dùng thủ đoạn gì để bức điên bà ấy, tên gian nhân này, vì sao?
“Lúc ấy tứ phu nhân cùng Hình Thất giao thủ, bị thương quá nặng nên ngất xỉu, vì vậy nên vấp phải hòn đá dưới chân, liền…”
Tiêu Tiêu đổ mồ hôi ròng ròng… Thì ra là bị ngã đến phát điên, may là không phải do tên gian nhân kia đánh cho phát điên. Nhưng một bên trong lòng Tiêu Tiêu vẫn vì chuyện này mà áy náy không thôi. Lại ngẫm nghĩ, không phải là do bà ta cứu nàng lần đó chứ, nếu quả thật là bởi vì nàng, Vậy thì nàng và Hình Thất thiếu nợ bà ta rất nhiều. Phu thê nàng đã hại cả đời bà ta ra nông nỗi này.
“Nhất định là tụ máu, huynh không có cách nào đánh tan khối máu tụ lại của bà ấy ra được sao?”
Phẩm Nguyệt sờ sờ đầu Tiêu Tiêu, lại thở dài, “Bà ấy mất đi cánh tay trái, ngay cả hài tử duy nhất cũng chết, có lẽ cuộc sống hiện tại đối với bà ấy còn tốt hơn khi tỉnh táo.Vì vậy, cho nên… ít nhất bây giờ bà ấy có thể cảm thấy vui vẻ.”
Hảo, thật đáng thương.
“Trong vài ngày ở lại đây, ta muốn chăm sóc bà ấy.” Tiêu Tiêu cố gắng bù đắp lại lỗi lầm, trong lòng cũng có thể vơi bớt áy náy. Xin lỗi, nương! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ làm con gái của nương, hảo hảo báo đáp nương.
Phẩm Nguyệt không tự giác lại sờ sờ đầu của nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Tụ Bảo, muội quả nhiên là một người nhân hậu. Đời này đại ca sẽ hảo hảo chiếu cố muội, muội đi theo ta, cả đời cũng sẽ không phải chịu bất cứ ủy khuất nào, muội vĩnh viễn là đệ đệ sủng ái nhất của ta.
Chương 14 – 15
Chương 14
“Đại ca, đã qua nhiều ngày rồi mà heo… à Trương đại ca bị trúng độc vẫn chưa chữa trị được sao?” Thiệt là, mỗi lần quay về nhìn thấy ông ta đều giống như là nhìn thấy một con heo đang mắc bệnh dịch vậy, một chút khởi sắc cũng không có.
Phẩm Nguyệt lật giở sách thuốc, lông mày nhăn lại, có khi trên đầu đã có vài sợi tóc trắng, “Thực khó giải quyết, ta còn chưa tìm ra phương pháp chữa trị.”
Aiz, ngay cả Phẩm Nguyệt cũng không chữa trị được xem ra heo bệnh sắp thành heo chết rồi, “Còn nữa, rốt cuộc ông ta trúng độc gì mà lợi hại như vậy?”
“Bệnh giang mai.”
…
“Bệnh giang mai?!” Tiêu Tiêu kêu lên sợ hãi. Không thể nào, có lầm lẫn không, hắn vừa nói là bệnh giang mai?! Thật sự là ngay cả heo cũng không thể chỉ nhìn tướng mạo, thì ra tên đầu heo này cũng phong lưu háo sắc như vậy, ngay cả bệnh lây qua đường sinh dục cũng bị nhiễm.
“Sao vậy? Muội biết độc này hả?” Phẩm Nguyệt rốt cục đem tầm mắt dời sang Tiêu Tiêu, “Loại độc này đã bị tuyệt tích vài chục năm, sao muội lại biết?!”
Không thể nào, bệnh lây qua đường sinh dục mà cũng bị tuyệt tích? “Đại ca, ta bây giờ đang hoài nghi loại bệnh giang mai mà huynh nói không biết có phải là loại bệnh mà ta đang nghĩ không.”
“Người trúng phải loại độc này trên cơ thể sẽ xuất hiện hoa mai văn, màu đỏ sậm, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ cảm thấy rất đẹp. Mười ngày sau sẽ cảm thấy ngứa trong người dữ dội, tiếp qua mười ngày nữa toàn thân sẽ lan hồng, khí huyết trong cơ thể bốc lên, trong một tháng sẽ nổ mạch máu mà chết.”
Không thể nào, nổ mạch máu mà chết? Thật buồn nôn. “Sao ta còn chưa thấy trên người heo… Trương đại ca có loại hoa mai văn đó?”
Phẩm Nguyệt thở dài, xem ra Tụ Bảo không biết loại độc này, “Nó chỉ xuất hiện trên mặt một thời gian ngắn, đương nhiên là muội sẽ không để ý tới.”
Nga, thật đáng tiếc, không được nhìn thấy hoa mai văn xinh đẹp rồi. À, đúng rồi! “Đại ca huynh xem, có phải hình dạng như thế này không?”
Mặt bắt đầu nóng lên, Phẩm Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm bờ vai trắng nõn của Tiêu Tiêu không dời khỏi tầm mắt. Này… nàng… đây là… “Tụ Bảo! Kéo y phục của muội lên!” Một tiếng rống vang lên.
Cái gì vậy? Trở mình xem thường Phẩm Nguyệt, Tiêu Tiêu cảm thấy không hiểu ra sao cả, “Ta hỏi cái bớt trên người ta cùng cái hoa mai văn kia có phải rất giống nhau không?”
Cơn tức giận lắng xuống, Phẩm Nguyệt đột nhiên thần sắc đại biến, khiếp sợ, lo lắng, sợ hãi,