
ùng thôn phụ thế này có gì là phù hợp với lẽ thường chứ, ý tưởng của cao nhân quả nhiên đặc biệt.
“Thế gian này một nữ tử vừa mỹ mạo lại vừa thông huệ* thì còn có mấy người.”
(Thông huệ: thông thái + nhân từ)
Ách… chúng ta đây cần phải tha thứ cho đám người Trần Thế Mỹ, tên cám bã bỏ rơi vợ con quả thật là cám bã, chối từ vợ con chỉ vì tham vinh hoa phú quý.
“Đại ca, người bệnh nào quan trọng như vậy? Khiến cho huynh phải vội vàng chạy đến”.
“Ân nhân cứu mạng của ta.”
“Hả? Huynh không phải là thần y sao, huynh cũng có ân nhân cứu mạng?!” Thật kì quái. Võ nghệ của hắn cao như vậy mà cũng có lúc được cứu? “Là nam hay là nữ?” Tốt nhất là một mỹ nữ, tận lực chờ đợi trái tim lạnh lùng của hắn nhận ra vẻ đẹp tâm hồn thiếu nữ, một tương lai tốt đẹp đang được mở ra… Ngẫm lại hình ảnh đó thực đẹp đến ngây người!
Phẩm Nguyệt liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu một cái, “Có việc gì sao?”
“Ách, không có gì, nhưng mà ta hi vọng đó là mỹ nữ tỷ tỷ.” Dù sao thì cũng không có mỹ nữ nào sánh được với tên gian nhân Hình Thất kia, không biết hắn hiện tại đang làm gì, aiz…
Phẩm Nguyệt cười nhạt, “Muội hiện tại chính là đệ đệ muội muội đặc biệt nhất của ta.”
Đặc biệt? Không phải là đặc biệt ngu xuẩn chứ… Tiêu Tiêu xoa xoa mồ hôi hỏi. “Huynh nói vậy là sao?”
“Muội rất kỳ quái, bộ mặt diễn cảm phong phú, hành vi cử chỉ khó hiểu, làm việc cũng loạn thất bát tao.” Phẩm Nguyệt nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói, “Ta chỉ có thể nói muội thực đáng yêu, rất thú vị.”
“Đại ca, huynh đang châm biếm ta sao?”.
“Hả… Sao muội lại nghĩ vậy?” Phẩm Nguyệt vỗ vỗ đầu Tiêu Tiêu, trong mắt mang theo ý cười, “Ta đây là đang khen muội.” Ngây thơ giống một đứa trẻ vậy. Tụ Bảo, muội cũng biết muội là đệ đệ khiến ta quan tâm nhất, cho nên nhất định ta phải quản lý chuyện của muội và Hình Thất, cho dù hai người oán ta ta cũng sẽ không buông tay.
Tiêu Tiêu một bên bắt đầu âm thầm nghĩ nghĩ. Nàng có kém như vậy sao, trừ bỏ đáng yêu thì không còn ưu điểm gì khác?
Liều mạng lắc đầu, hình như nàng rất kém cỏi a… Không có nhất nghệ tinh, đầu óc cũng không linh quang, miệng không đủ ngọt, cả ngày mơ mơ hồ hồ, nếu không phải sống nhờ vào mấy thân thể này, chắc nàng đã sớm phải uống gió Tây Bắc, càng nghĩ trái tim càng băng giá. “Đại ca, huynh sẽ không bỏ lại ta, mặc kệ ta chứ?”
“Đương nhiên sẽ không. Muội chính là Tụ Bảo mà.” Tiểu tử kia làm sao vậy? Đột nhiên sao lại có bộ dạng lo sợ như vậy.
Nói như vậy tức là nếu hắn biết nàng không phải Tụ Bảo, hắn sẽ không quan tâm đến nàng nữa? Xem ra nhất định nàng phải giữ kín bí mật này mới được, đánh chết cũng không nói. “Không có việc gì, không có việc gì, đại ca, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Xe ngựa lảo đảo một cái rồi ngừng lại, “Tốt lắm, tới nơi rồi, xuống đây đi.”
Tiêu Tiêu nhanh chóng thăm dò nhìn xung quanh, “Trương phủ…”
Ngô…Nơi này nhìn thật quen mắt, nếu như nhớ không lầm thì đã có lần nàng từng sống lại trong Trương phủ đi. Ân nhân cứu mạng của Phẩm Nguyệt không lẽ là lão đầu heo đó. Nàng dạo qua một vòng rồi lại quay trở về đây, thực buồn bực!!
Vào trong phủ, mới phát hiện không khí trong nhà có chút lạnh lẽo, cảm giác vui vẻ nói cười ngày xưa cũng đã biến mất.. “Ai, cái kia đầu heo, không đúng, cái kia Trương lão gia bị làm sao vậy?” Không phải là thật sự muốn chết chứ. Tuy rằng bộ dạng của hắn thật khó nhìn, nhưng hắn dù sao cũng làm cha nàng một tháng, nàng không nên hư hỏng nguyền rủa hắn như vậy.
Nhị lão bà của đầu heo nhìn nhìn Tiêu Tiêu, “Vị này chẳng lẽ là …Nguyệt huynh đệ? Ừm… thê tử?”
“…”.
Phẩm Nguyệt cúi đầu miết miết Tiêu Tiêu, tiểu hài tử này mà làm vợ hắn ư, không có chuyện đó đâu.
Tiêu Tiêu thì trên trán có vài hắc tuyến, “Ta là đệ đệ của hắn.” Lại thấy ánh mắt hồ nghi của bà ta nhìn mình lập tức sửa lời, “Khụ, là muội muội, muội muội.” Thiệt là, ánh mắt kiểu gì thế kia, nàng chính là lão bà của Hình Thất, cùng Phẩm Nguyệt làm sao có quan hệ gì được. “Heo… Trương lão gia đến tột cùng là làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
“Ô… Ông ấy trúng độc, thầy thuốc đều nói hết thuốc chữa, đành phải khẩn cấp mời Nguyệt huynh đệ đến xem bệnh dùm. Nguyệt huynh đệ, lão gia lần này toàn bộ phải nhờ vào ngươi a. Ô…” Trương nhị phu nhân khóc đến một phen nước mắt nước mũi giàn giụa, rất đáng thương.
“Không có việc gì.” Sau khi an ủi vài câu, Phẩm Nguyệt bắt đầu đi xem tình hình của đầu heo chủ nhà.
Tiêu Tiêu nhàm chán một rồi vội vàng hỏi thăm mọi người chỗ ở của vị phu nhân vì bảo vệ mình mà đứt một cánh tay nọ. Nói đến cùng, bà ta đứt tay cũng là vì bảo hộ nàng, hơn nữa người chém bà ta lại chính là Hình Thất, hiện tại hắn chính là chồng nàng. Trong lòng có cảm giác không rõ, có chút phức tạp, cũng có chút áy náy. Vị nương này, không biết có khỏe không.
Bước đến chỗ vị phu nhân nọ, Tiêu Tiêu bắt gặp ngay bà ta đang ngồi trên mặt đất, Tiêu Tiêu lập tức cũng ngồi xỗm bên cạnh, nàng lập tức cũng ngồi xuống bên cạnh, tò mò tìm hiểu, “Bà đang làm gì đó?”
“Hư!” Bàn tay trái lành lặn đè lên môi Tiêu Tiêu, “Phật viết, không thể nói.”.
Gì thế, thần bí như vậy?! Ta đây cũng chờ. Tiêu Tiêu phi thường kiên nhẫn hai tay