
rong phim đang đứng nghiêm trang hai bên cửa, chào đón vị khách tí hon. Ánh Dương thân thiện cười với mọi người.Mặc dù sự nguy nga và lộng lẫy của ngôi biệt thự làm bé thích thú và tò mò nhưng nó cũng không hấp dẫn bé bằng ngôi nhà nhỏ của mình.Đứng trong phòng khách rộng rãi, Ánh Dương đưa mắt đánh giá khắp nơi một lượt. Tường nhà màu trắng kết hợp với đồ nội thất màu nâu sáng. Trên tường gần cầu thang có vài bức tranh tối màu. Bé không thích như vậy, là trẻ con bé chỉ thích những màu sắc sặc sỡ và đầy sức sống.Trong khi đang đưa mắt lên trần nhà ngắm nghía chiếc đèn chùm to lớn với hàng trăm bóng đèn hình pha lê rủ xuống như những bông hoa đậu tím ở Nhật Bản, Ánh Dương nghe thấy tiếng bước chân chạy trên cầu thang, sau đó là có người gọi mình. Bé quay lại nhìn, hóa ra là Hoàng đang cười chạy xuống cầu thang.Cậu bé đang mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ ô vuông xanh đỏ và quần sóc bò màu xanh, chân đi giày đen.Chạy về phía Ánh Dương, không kịp thở cậu đã vội vàng cầm tay bé cười vui vẻ hỏi:– Ánh Dương, em đến thăm anh hả? Cô có đến không?Nói xong, Hoàng hớn hở ngóng nhìn đằng sau rồi lại thất vọng quay về trước mặt Ánh Dương.– Chỉ có mình em thôi. – Bé nhìn anh áy náy đáp – Em đến gặp bà.Cậu đang định mở miệng hỏi tiếp thì tiếng bước chân lại vang lên, trên cầu thang truyền đến giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng:– Đến rồi sao?Sau đó Ánh Dương nhìn thấy một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi nhưng vẫn rất xinh đẹp và quý phái, khoác trên mình chiếc váy đen dài chấm gót, ung dung bước xuống cầu thang. Mắt bà dán chặt vào bé.Sau phút ngạc nhiên và ngưỡng mộ trước phong thái và sắc đẹp của bà, Ánh Dương liền nhận ra đó là bà nội của mình. Tuy bà tỏ ra xa lạ và lạnh nhạt nhưng nhớ lời mẹ dặn, coi bà như bà ngoại, bé vội khoanh hai tay trước ngực, lễ phép cười với bà:– Con chào bà ạ. Con tên là Ánh Dương- là ánh mặt trời của mẹ ạ.Bé vui vẻ giới thiệu với bà theo thói quen, mắt nhìn bà chờ đợi.Lúc này, bà Ella cũng đang quan sát bé, âm thầm đánh giá.Trước mặt bà là một khuôn mặt đáng yêu vô cùng. Hai bím tóc ngắn đen nhánh, tôn lên làn da trắng hồng. Môi đỏ răng trắng như búp bê barbie. Đặc biệt là đôi mắt to tròn, trong veo như nước mùa thu ánh lên sự nhanh nhạy và thông minh, rất giống Minh Vương, đồng thời cũng giống bà.Bà Ella nhíu mày khi nhìn chiếc váy trắng trên người bé. Sự đối nghịch hoàn toàn giữa hai người: một già một trẻ, một trắng một đen, một lạnh lùng uy nghiêm một ngây thơ thân thiện, một cô đơn, tàn úa một tươi trẻ tràn đầy sức sống.Đứa bé này đúng là bản lĩnh và tinh ranh. Khi nhìn thấy bà chỉ tỏ ra ngạc nhiên một lúc, sau khi quan sát kĩ càng liền nhận ra bà là ai, không hề sợ sệt hay xa lánh trước vẻ mặt lãnh đạm của bà. Không giống những đứa trẻ khác chỉ biết khóc lóc và rụt rè khi gặp người lạ, nó còn mạnh dạn và thân thiện cười chào bà.Đúng là một đứa bé xinh xắn lại ngoan ngoãn rất dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người. Người phụ nữ đó quả là dạy dỗ không tồi.Mặc dù trong lòng có ấn tượng tốt với cháu nhưng bà Ella vẫn tỏ ra lạnh lùng, ngồi xuống ghế sôpha màu nâu đậm, nhìn Ánh Dương ra lệnh:– Lại đây.Bé ngoan ngoãn đi về phía bà, dừng lại bên cạnh, đợi bà cho ngồi.Thấy vậy Bà hài lòng gật đầu, chỉ tay sang ghế đối diện.– Ngồi đi.– Dạ. – Bé vui vẻ ngồi xuống.Hoàng cũng đi đến ngồi cùng.Bà Ella nhìn cậu nhíu mày không vừa lòng nhưng cậu bé không quan tâm, cười nắm tay Ánh Dương đề nghị:– Ở trên phòng anh có nhiều đồ chơi lắm, chúng mình cùng nhau chơi xếp hình đi.Nghe vậy, Ánh Dương không vội trả lời, quay sang nhìn bà dò hỏi. Bà liền ho nhẹ, nghiêm mặt nói với Hoàng:– Con lên phòng chơi một mình đi. – Không, con muốn chơi cùng Ánh Dương. – Hoàng buồn bực đáp.Bà Ella không nhắc lại, đưa mắt ra hiệu cho bà bảo mẫu bên cạnh.Bà ta hiểu ý, vội vàng tiến đến vừa dỗ dành vừa ép buộc đưa cậu chủ nhỏ về phòng.Ánh Dương nhìn theo vẻ mặt tức giận và khó chịu của anh họ khi bị đưa đi, sau đó quay về nhìn thẳng vào mắt bà, nói chắc nịch:– Thật ra bà rất yêu thương anh ấy….nhưng tại sao bà lại tỏ ra lạnh lùng như vậy ạ?Câu nói của bé làm bà Ella sửng sốt, nét lạnh giảm đi một chút, nhíu mày hỏi:– Sao cháu biết ta yêu thương nó?– “Trên đời này, người bà nào cũng thương yêu cháu mình, cũng giống người mẹ yêu thương con”. Mẹ luôn nói với con như vậy. – Ánh Dương bĩnh tĩnh đáp – Hơn nữa con nhìn thấy điều đó trong mắt bà. Tuy vẻ mặt bà nghiêm nghị, không cười như bà ngoại nhưng ánh mắt ấm áp và quan tâm khi bà nhìn anh Hoàng giống hệt ánh mắt của bà ngoại với Ánh Dương.Vẻ mặt chắc chắn và ngữ điệu khẳng định của bé làm bà Ella thán phục. Không ngờ một đứa bé vừa gặp lần đầu đã có thể nhìn rõ tình cảm sâu trong mắt bà…Vậy mà những người thân gắn bó với bà lâu nay lại không nhìn thấy gì. Đúng là nghịch lý ngớ ngẩn làm sao! Bà cười buồn.Như nhìn thấu nỗi buồn và sự khó hiểu của bà, Ánh Dương thản nhiên nói tiếp:– Không phải mọi người không nhìn thấy tình cảm của bà mà có thể họ cũng thể hiện nó giống bà…. Con không hiểu người lớn tại sao luôn thích làm ngược lại những gì mình nghĩ? Rõ ràng thích nhưng lại tỏ ra xa các