Teya Salat
Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Sự nhầm lẫn diệu kỳ

Tác giả: cocnon92

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325194

Bình chọn: 10.00/10/519 lượt.

ng ngồi xuống bên cạnh, ôm vai vợ, ông nói mềm mỏng:– Tôi biết bà thương con, lo lắng cho con, mọi người ở đây ai cũng vậy. Nhưng chúng ta cần phải mạnh mẽ, đừng làm mọi chuyện rối thêm. Con mà biết bà khóc lóc thương tâm như thế này chắc chắn đau lòng lắm. Tuyết nó lúc nào cũng lo cho bà nhất mà.Bà Hoa nghe vậy, nhìn chồng nghẹn ngào, rồi ôm chầm lấy chồng, vùi mặt vào ngực chồng khóc. Ông Tần không nói gì nữa, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lưng vợ.– Bà đừng lo, chắc chắn mẹ con không sao ạ. Mẹ nói AD là mạng sống của mẹ, là tất cả của mẹ vì vậy mẹ nhất định không bỏ rơi AD đâu. Mấy hôm trước AD vừa cầu nguyện trước Thành Hoàng cho AD được ở bên cạnh mẹ mãi mãi mà. Thành Hoàng đã nghe lời cầu nguyện của AD, người nhất định che chở cho mẹ vượt qua mọi chuyện. – AD vừa nói vừa nắm chặt tay lại, ánh mắt kiên định nhìn cánh cửa trước mặt.Mặc dù mới năm tuổi nhưng bé đã hiểu được chết có nghĩa là gì. Bé cũng đã chứng kiến cụ họ của mình mất rồi. Bé tin chắc chắn mẹ sẽ không bỏ bé mà ra đi như vậy bởi bé là người mẹ yêu thương nhất trên đời này và mẹ cũng biết mẹ là người bé yêu thương nhất và là người không thể thiếu đối với bé trên thế gian này. AD tin mẹ bé là người mạnh mẽ, kiên cường nhất, không có chuyện gì là mẹ không vượt qua được. Bé tin… và mãi tin như vậy….Âm thanh thánh thót, trong trẻo nhưng đầy sức mạnh tin tưởng vang lên giữa không khí đau thương và hỗn loạn khiến mọi người ngẩn ngơ nhìn AD. Sự kiên cường và tự tin trong mắt bé làm họ giật mình ngỡ ngàng, tưởng như NT đang đứng trước mặt họ. AD lúc này chính là hình ảnh thu nhỏ của cô: mạnh mẽ, tự tin, đầy sức sống như cây xương rồng trong sa mạc. Trong ánh mắt mỗi người đều là sự yêu thương và cảm động. AD chỉ là một đứa bé, vậy mà đã có thể hiểu biết nhiều chuyện như vậy, lại kiên cường, ngoan ngoãn, không khóc nháo hay hò hét đòi mẹ như những đứa bé khác. Thấy vậy mọi người đều trấn tĩnh lại, dường như từng lời nói của bé đã đánh mạnh vào tinh thần của từng người, vực họ dậy khỏi những nỗi sợ hãi và hoáng hốt của bóng đen. Ngoài kia, màn đêm cũng dao động vì run sợ trước khí thế của cô bé.Bên này, QT vội vàng kéo ĐM sang một bên, trách mắng:– Tôi đã bảo anh đưa AD về và an ủi mọi người ở nhà mà. Sao anh lại đưa họ đến đây? Hai bác già rồi, làm sao chịu được cú sốc này? Lại thêm AD bé như vậy, chẳng may vì chuyện này mà con bé bị sợ hãi thì sao? Đưa mọi người đến đây chỉ làm mọi chuyện rối loạn hơn. Bây giờ trong mắt MV chỉ có mình NT, cậu ấy không thể lo lắng cho con gái được nữa, anh hiểu không?– Sao tôi không hiểu chứ? Nhưng bố mẹ tôi vừa nghe Tuyết gặp chuyện đã cuống cuồng lao ra khỏi nhà, tôi đuổi theo còn chẳng kịp. Anh nghĩ hai người biết chuyện sẽ chịu ngồi yên ở nhà chờ đợi sao? Tôi lại càng không thể để AD ở nhà một mình. Con bé rất hiểu chuyện, không như những đứa trẻ khác, bé rất mạnh mẽ. Tôi không phải lo lắng cho bé quá nhiều, bây giờ chỉ có em gái tôi là đáng lo nhất. Nó thế nào rồi? Rốt cuộc chuyện là sao? Anh nói rõ ra đi. – ĐM sốt ruột hỏi. Đứa em gái bé nhỏ của anh đang ở trong kia khiến anh như kiến bò trên chảo nóng. Mới chỉ mấy tiếng trước nó vẫn còn cười bắt nạt anh tiền mừng tuổi.QT nghe ĐM hỏi liền thở dài, ảo não đáp:– Khi chúng tôi xem ca nhạc xong, mọi người rủ nhau đi ăn lẩu. Lúc sang đường do đông người cho nên không ai để ý, nào ngờ NT đi cuối cùng. Chẳng hiểu sao cô ấy lại vì cứu một người mà bị xe đâm phải. Cô ấy được đưa vào phòng cấp cứu một lúc rồi, vẫn chưa thấy ai bước ra. Hiện tại chỉ có thể chờ đợi. Mọi chuyện là vậy đó.Mọi người chăm chú lắng nghe từng lời nói của QT, nghe xong lại càng thương tâm, NT vì cứu người mà bị như vậy. Biết làm sao đây? Chẳng lẽ trách cô vì tấm lòng cao cả đến ngu ngốc của mình? Bà Hoa nghe vậy càng vùi sâu vào lòng chồng khóc to hơn.Không ai để ý đến hai người đàn ông tuấn tú, vẫn yên lặng đứng hai bên cánh cửa. Một người yên tĩnh như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo. Ánh mắt chỉ tụ lại một điểm duy nhất trên cánh cửa, anh không hề nghe bất kì lời nói của ai, cũng không quan đến bất kì người nào. Đối với anh hiện tại không ai, không sức mạnh nào có thể lôi kéo anh khỏi người con gái trong kia. Anh chỉ quan tâm, chỉ nhìn thấy mỗi mình cô. Còn những người khác giờ này đều không đáng nhắc đến.Còn người đàn ông bên cạnh hoàn toàn trái ngược. Hai tay nắm chặt lại, quai hàm nghiến chặt thể hiện sự tức giận và kìm nén nỗi đau trong lòng anh. Ánh mắt từ lúc bước vào chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện như muốn đốt cháy anh ta bằng – Anh làm gì vậy? Bị điên à? Sao tự dưng lại đánh ậu ấy?– Anh cút sang một bên cho tôi, nếu không cả anh tôi cũng đánh. Đừng tưởng các người giàu có, là xã hội đen thì tôi sợ. – NH gạt tay QT ra rồi đưa tay chỉ thẳng vào mặt MV gầm lên – Hắn ta không đáng đánh sao? Hắn ta ở ngay bên cạnh cô ấy mà không thể bảo vệ cô ấy, chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra. NT từ lúc gặp hắn có được chuyện tốt nào không? Nếu không phải vì hắn ta bây giờ cô ấy vẫn còn là một cô gái ngây thơ, trong trắng và hồn nhiên chứ không phải nằm trong kia sống chết không biết. Tên