
ọ trả tiền, hỏi họ là đúng nhất.Thấy NT hỏi vậy, QT nhanh nhẹn cười đáp:– Hay quá, tôi biết một quán ngon ở gần đây. Đi thôi.Nói xong dẫn đầu đi trước. MV cười nhìn bóng lưng anh rồi quay sang NT ý như đợi cô đi cùng. NT bỗng thấy ngượng ngùng, muốn tránh né nhưng trong đầu lại xuất hiện âm thanh lúc ở sân vận động, cộng thêm những lời chị Huệ vừa nói, vì vậy hít sâu một hơi, thả lỏng người rồi bước đi theo anh. Mấy người kia thấy vậy cũng cười vui vẻ nắm tay nhau đuổi theo. Chỉ còn lại BN đứng nhìn theo bọn họ. Ánh mắt đầy thù hằn, hai tay nắm chặt rồi cố gắng ép bản thân mặt dầy đuổi theo sau.********Đứng bên ngã tư chờ đèn đỏ, mọi người vui vẻ nói cười, không cảm thấy một chút bất an nào. Những người xung quanh cũng vậy, dường như vẫn chưa quay trở lại nhịp sống vội vàng hàng ngày, vẫn từ từ, bình thản bước đi và chờ đợi.Nghe mấy bà tám chuyện, NT dở khóc dở cười, liếc mắt thấy đèn đỏ, vội vàng lên tiếng:– Đi thôi.– Biết rồi thưa bà già.Ba người kia le lưỡi đáp, sau đó dắt tay nhau đi trước, không thèm để ý tới NT, thấy vậy cô đành lắc đầu cười khổ rồi cũng thong thả sang đường.Mọi người hai bên đường vội vàng đi qua đường. NT cũng hòa vào dòng người đó, không hề để ý tới một anh chàng sinh viên áo trắng quần đen chuẩn mực, trên tay ôm chiếc cặp màu đen đang hối hả đi đối diện với mình.Khi hai người vừa đi qua nhau anh chàng chẳng may giẫm phải vật gì đó trên đường, bị trật chân liền va vào NT, cặp sách trong tay anh ta rơi ra, mọi thứ trong cặp cũng theo đó mà văng đi, toàn là sách vở. Thấy vậy Anh ta vội vàng cúi xuống nhặt, NT cũng cuống quýt xin lỗi rồi cúi xuống nhặt cùng mà quên mất hai người đang ở giữa đường.Mấy người kia đi trước, lại đang lúc đông người, không để ý đến NT đi cuối cùng, đến khi sang đường rồi mới quay lại nhìn…. Đèn đỏ đã đổi màu, trên đường chỉ còn lại NT và anh chàng kia, hai người vẫn đang lom khom nhặt đồ. Không ai để ý một chiếc tắc-xi màu xanh đang lao đến gần với vận tốc cực nhanh…. Một tiếng hét vang lên từ phía bên đường của một cô gái nào đó khiến NT giật mình, vội ngước mắt nhìn lên. Chiếc xe đã đến gần họ, sợ hãi mở bừng mắt nhìn, không kịp hiểu chuyện gì, phản ứng đầu tiên của cô chính là đánh mắt sang người bên cạnh, đưa tay đẩy anh ta sang bên rồi cũng theo đà đó định lăn đi… nhưng chậm một giây, Chiếc xe đã kịp chạm đến đầu cô.– Ầm….Một cú va chạm thật lớn giữa đầu người và đầu xe, âm thanh lớn như hai hành tinh va vào nhau, NT bị đánh bay xa năm mét. Cảm giác đầu như muốn nổ tung, chất dịch sền sệt chảy đầy mặt, vào mắt ươn ướt, NT cố gắng xoay người lấy tay chống xuống khi tiếp đất, rồi lăn tròn vài vòng. Hai tiếng “rắc, rắc” vang lên giòn tan bên tai, cảm giác toàn thân vỡ vụn, cô nằm úp xấp trên mặt đất cứng rắn và lạnh giá…. Cái lạnh như thấm dần vào tim. Ánh mắt ngày càng mờ đi, cố gắng nhìn về phía trước, hai bóng hình thân thuộc lập lờ trước mặt, càng ngày càng mơ hồ, NT muốn đưa tay ra bắt lấy nhưng toàn thân đau đến không thở nổi. Cảm giác bất lực xâm chiếm khắp người, nở nụ cười thê lương, mắt dần dần khép chặt lại. Chẳng lẽ câu nói của chị Huệ ứng nghiệm nhanh như vậy? NT chìm vào bóng đen, mất đi ý thức…..***********Bên đường, cách đó không xa. Một người đàn ông đang bế một đứa bé ngủ say trong lòng thẩn thờ nhìn mọi việc xảy ra trước mắt. Trong vòng năm giây, chỉ năm giây. Thực sự quá nhanh, không ai kịp nhìn rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Một tiếng hét vang lên, hai tiếng…. Rồi gần như tất cả mọi người cùng hét lên. Âm thanh kều gào, sợ hãi như xuyên thấu trời xanh, xuyên thủng vào tai, xuyên thủng trái tim người nào đó, đánh thức ý thức của anh ta. Không một giây suy nghĩ, anh ta hét to lên, âm thanh khiếp sợ, không tin được như con thú bị thương đang rít gào, bất chấp đứa bé đang ngủ hay thức, giúi cho người bên cạnh rồi nhanh như chớp chạy ra giữa đường, bất chấp những chiếc xe đang di chuyển trên đường.Một vụ lộn xộn xảy ra giữa thành phố, những tiếng thắng xe vang lên như nghiền nát mặt đường, xe cộ ngổn ngang giữa đường, ngay lập tức tạo ra vụ tắc đường.MV điên cuồng lao về phía trước, không thèm liếc mắt nhìn bên cạnh. Đến nơi anh vội quỳ xuống bện NT, hai tay run rẩy, cố gắng lật người cô lại nâng lên. Trên mặt anh chỉ có sự sợ hãi, hoảng hốt chưa từng có. Tay run run chạm vào mặt NT, giọng nói cũng run rẩy theo, hoảng hốt gọi tên cô gấp gáp:– Tuyết, Tuyết à, mở mắt ra nhìn anh đi. Đừng làm anh sợ….Đừng dọa anh…. Anh sợ thật đấy… Anh thừa nhận anh sợ thật rồi, được chưa? Tuyết….. TUYẾT……NT trong lòng anh mặt tái nhợt, máu me đầy người, hai mắt nhắm nghiền như đã chết nếu không nhìn thấy hơi thở đứt quãng, yếu ớt của cô. Dường như cô đang dần trở nên nhỏ bé và mờ nhạt trong lòng MV khiến anh hoảng hốt, đầu óc không thể suy nghĩ được gì. Chưa bao giờ anh cảm thấy quẫn trí như giây phút này. Cố gắng hít thở, tự an ủi trong lòng, mong muốn tìm lại sự bình tĩnh, rút điện thoại ra bấm số khẩn cấp, MV nói như hét vào trong điện thoại:– Chuẩn bị phòng cấp cứu ngay lập tức, nếu không tôi đốt sạch bệnh viện của các người.Sau đó không quan tâm người bên