XtGem Forum catalog
Song Kiếm

Song Kiếm

Tác giả: Hà Tả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325124

Bình chọn: 10.00/10/512 lượt.

không thể nào vậy đâu? Ta đã mù mờ giết mất ba mươi mấy tên rồi đó, làm sao mà vẫn không thấy được tên người chơi nào vậy?”

“Có phải là bởi vì… Ngươi nghĩ xem, bầy quái thì đông nghìn nghịt thế, mà trời thì lại đang buổi tối nữa…”

“Có lý đấy.” Đường Hoa gật đầu, mấy con tiểu quái này tuy không hung mãnh gì cho lắm, nhưng lại am hiểu tác chiến theo tiểu đoàn thể, lại biết cả chiến thuật phân cách rồi đến chiến thuật tằm ăn rỗi, hơn nữa thể tích của chúng lại lớn hơn thể tích của người chơi rất nhiều nên tầm mắt có bị che mất cũng là chuyện hợp tình hợp lý vậy.

“Có thì cũng có một cái biện pháp đấy.” Mặc Tinh đắc ý cười.

Đường Hoa lập tức cẩn thận hỏi: “Ngài lão có biện pháp gì?” Theo như trong ký ức của hắn thì có một điều phải khẳng định về chủ kiến của Mặc Tinh, đó chính là nàng rất sáng ý, chủ kiến của nàng không những mới mẻ mà còn cả đặc sắc nữa. Nhưng Đường Hoa cũng chưa bao giờ dám cho rằng có chủ kiến nào của nàng là tốt cả.

“Hiện giờ người chơi vẫn chủ yếu là chưa có người nào đứng ra khơi mào cả, cho nên chẳng biết phải tụ tập đến nơi đâu. Nếu như chúng ta liên thủ mở ra một khu vực nhỏ để hấp dẫn các người chơi tụ tập lại… Thì như vậy không phải là đã giải quyết được vấn đề rồi hay sao?”

“Cái này… cũng không tệ đấy.” Đường Hoa cảm thấy bản thân mình hẳn nên phải nhìn nhận lại Mặc Tinh, không thể chỉ vì vài cái việc XX nào đó trước kia mà chứa thành kiến với người ta được.

“Vậy khởi công nào!” Mặc Tinh huơ nắm tay một cái, quyền ảnh 180 độ hắt ra, giữa sóng quyền ảnh, bầy quái trở nên thong thả, lại tăng thêm cả thương tổn trí mạng nên cứ có bất cứ con nào tới gần được phạm vi 10 thước quanh hai người là đều bị hoá thành ánh trắng ráo.

“Ta tiếp!” Đường Hoa thấy Mặc Tinh thu tay lại, liền khởi động tiên thuật oanh tạc ngay. Mặc Tinh thì thừa dịp này xuất chưởng xuất quyền để hấp thu giá trị nộ khí. Chờ Đường Hoa phát huy xong, lại tới lượt nàng tiếp nhận.

* * * * * *

Một tiểu đội đang gian nan cắn xé với lũ quái, đột nhiên lại thấy hướng Đông Nam có động tĩnh khá lớn, một tên đệ tử phật môn mở pháp nhãn ra nhìn xong báo cáo: “Có hai người chơi dũng mãnh ở cách đây hai dặm.”

“Giết qua để hội hợp!” Đội trưởng phất tay một cái, bốn kiếm một phật trượng, bốn công một thủ cùng nhau mở đường dời qua hướng Đông Nam. Lúc này cần phải đoàn kết mọi lực lượng có thể đoàn kết được lại, chỉ cần để cho bọn người chơi có thể đứng vững gót chân được thì không phải là không có biện pháp ứng đối với trận đồ sát này. Đương nhiên, tiền đề là ngươi đừng có đi tìm con Cùng Kỳ ở phía Tây Bắc mà chọc.

Dãy dụa khoảng chừng mười phút sau, rốt cục tiểu đội cũng đã tiếp cận được nơi cần đến, lúc này chỉ cần xuyên qua một tầng vây nữa thôi là có thể thuận lợi hợp lực được rồi. Nhưng điều khiến cho bọn họ hoảng sợ chính là lôi hỏa đầy trời đầy đất đột nhiên giáng từ trên trời xuống, không chỉ thanh trừ đi tầng vây ở trước mặt mà còn sẵn tiện thanh trừ cho bọn hắn đi gặp Diêm vương luôn.

Đường Hoa rất là chết lặng nhìn vào điểm công đức âm 120 của mình, hắn hỏi Mặc Tinh đang ăn bánh bao bên cạnh: “Ngươi nói xem có phải do hai dạng pháp thuật này công kích thay phiên nhau mà bọn họ không qua đây được không?” Hắn đã phát hiện được trọng điểm của vấn đề, nhưng lại chợt nhớ rằng cấp 30 thì có thể học được kỹ năng miễn phí Thiên Ngữ trong môn phái, thế thì có thể từ bên ngoài hô lên cho mình biết trước được mà, đâu nhất thiết phải xông ào qua lưới lôi hoả của mình chứ.

“Chắc không phải đâu!” Mặc Tinh chỉ tay, nói: “Ngươi xem, chẳng phải người ta đang vọt qua rất là thoải mái đó sao.”

Đường Hoa nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên thấy một cái bóng đen đang vọt qua lưới lôi hoả với tốc độ cực nhanh, lôi hoả tuy uy mãnh, nhưng mà người này lại càng hung ác hơn, dùng một hơi pháp lực đã vững vàng dừng ở trước mặt Đường Hoa. Tuy bộ dáng người này có hơi tiều tuỵ, y phục thì hơi tàn tạ, nhưng Đường Hoa chỉ nhìn qua là nhận ra được hắn ngay: “Lang ca, đã lâu không gặp a.”

“Ừ! Đã lâu không gặp.” Sát Phá Lang thản nhiên trả lời một câu, nhưng trong lòng đã ào ào nước mắt, thằng nhãi này độ ma kiếp rồi thì quả nhiên không phải là thường nữa, chẳng những tạc cho pháp bảo phòng ngự của mình bay về túi Càn Khôn, mà còn đánh cho kiếm anh của mình bị biến thành trạng thái bế quan mất. Nếu như không nhờ vào một thanh tiên kiếm hộ thân bên người, thì mình đã mù mù mờ mờ bị hắn làm thịt mất tang rồi

Chương 58: Dê Con Phát Tài

“Bạn à?” Mặc Tinh hỏi trong kênh đội ngũ, nếu là bạn thì phải tổ đội cùng nhau chứ.

“Không phải!”

“Kẻ thù à?” Là kẻ thù thì hẳn phải thọc tiết nó.

“Cũng không phải!”

“Vậy là gì?”

“Cái này…” Mặc Tinh đang hỏi một vấn đề khá là khó khăn đấy. Dù sao đi nữa thì Đường Hoa cũng không có cảm giác xấu lắm với Sát Phá Lang. Nếu không có hắn thì mình nào có được lệnh bài, nếu không có hắn thì mình làm sao có tiên kiếm được. Nếu không nhờ có hắn thì mình không có phật kiếm, không có hắn thì mình không có biên nhận… Tuy hắn biết khát khao giết mình của Sát Phá Lang cũng mãnh liệt không kém gì sự khát khao của một g