
đây tìm ta.” Thi Thi lại nói: “Ta thấy gần đây Tam Thương vì đối phó với bang Thiên Đường nên cơ hồ đều đưa hết người đi rồi, nơi Lao Sơn chỉ còn chưa đến trăm người, hơn nữa lại phần lớn lại là đệ tử Huyễn Nguyệt am. Nếu như người của Thiên Đường tấn công thì người ta dựa vào hệ thống phòng ngự của Lao Sơn, cộng với năng lực của đệ tử Huyễn Nguyệt am là hoàn toàn có thể cầm cự cho đến khi viện quân đến nơi được.”
“Vậy ý của ngươi…”
“Nhất định phải tìm ra một tên cao thủ bên trong ba bang, rồi dùng danh nghĩa trợ giúp phòng thủ, đánh lén giết họ, bên ta cũng phái vài người đến hỗ trợ, thì có thể thoải mái huỷ đi đài Kiếm Tiên thôi.”
“Cái này… Thì thù lao sẽ ra sao đây?” Đường Hoa cười mị mị, hỏi.
Chương 113: Thuê Sương Vũ
“Trả trước 300 kim, sau khi xong chuyện thì sẽ đưa 2700 kim còn lại.”
Đường Hoa trầm tư một hồi, xong nói: “Được!”
“Nhưng mà phải nói rõ trước, thời hạn chỉ có hai ngày.”
“Tốt!” Đường Hoa nhận lấy ngân phiếu 300 kim, nói: “Vậy ngươi cứ chờ tin thắng lợi của ta đi. À, sẵn tiện hỏi một câu, Vô Cực lấy từ đâu ra nhiều tiền vậy?”
Thi Thi cười thần bí: “Ngươi đừng quan tâm làm gì, dù sao thì 3000 kim của hắn cũng đang nằm trong túi Càn Khôn của ta!”
“Tốt lắm! Vậy ta đi đây!”
Thi Thi thấy Đường Hoa đi rồi thì than nhẹ. Lần uỷ thác này tất nhiên không phải là của Vô Cực, mà là do nàng chủ động Phi Kiếm Truyền Thư cho Thắng Giả Vi Vương và Thắng Giả Vi Hậu đề nghị. Thắng Giả Vi Vương tuy bị đánh rớt về cấp 20, trên thân không còn vật phẩm nhiệm vụ nào cả, nhưng kỹ năng thì vẫn còn, nên hắn Phi Kiếm Truyền Thư cho Thi Thi: chỉ cần giữ lại được bang hội thì giá bao nhiêu không thành vấn đề.
Trong những người mà Thi Thi quen biết thì kẻ thích hợp nhất để xử lý chuyện này chính là Đường Hoa. Hắn thấy tiền là mờ mắt, hắn không có hảo cảm với Tam Thương, và hắn có năng lực làm được uỷ thác đó. Nhưng phiền một cái là tên Đường Hoa chẳng những không có chút hảo cảm nào với Thiên Đường, mà sau sự tình ở thành đô, hắn đã cảm thấy không vừa mắt với Thiên Đường rồi. Nếu bảo hắn biết đây là uỷ thác của Thiên Đường thì cho dù hắn chấp nhận, hũ gạo nhà này cũng sẽ bị hắn vét một mớ nữa. Vạn nhất mà hắn không những không nhận, lại còn tiết lộ thông tin ra ngoài thì sao?
Trong khi Thi Thi đang lâm vào phiền não thì lại nhớ tới uỷ thác mấy ngày trước của Vô Cực. Việc hắn uỷ thác rất đơn giản, đó là điều tra quan hệ giữa Công Chúa và Phong Vân Nộ. Bởi vì giới hạn trong trò chơi, không thể lắp đặt mấy loại máy móc thiết bị như máy nghe trộm, cho nên mãi vẫn chưa có hoàn thành được. Có điều nhìn thấy nó lại làm mắt nàng sáng rỡ lên, sao ta lại không đi mượn danh nghĩa của Vô Cực nhỉ? Dù sao thì tình cảnh của tên Vô Cực này cũng đã xui xẻo tới mức kẻ thù của hắn cũng phải đồng tình mà.
Còn chuyện danh dự của Đường Hoa thì nàng vẫn còn yên tâm. Tuy người này có danh là vô sỉ, nhưng hắn sẽ không làm cái chuyện quỵt ba trăm kim tiền đàm phán này.
Mọi chuyện đều nằm trong vòng khống chế! Thi Thi bưng lấy một cốc chè xanh, tỉ mỉ thưởng thức…
* * * * * *
Ngàn dặm một ngày, đây chính là miêu tả về tốc độ trong Song Kiếm. Trong trò chơi này không có mấy thứ như âm chướng hay là lực cản của không khí, nên chỉ cần hệ thống bảo rằng ngươi làm được, vậy tức là ngươi làm được. Đương nhiên, đây cũng chính là chỗ thu hút của trò chơi. Chứ trong hiện thực ngươi phất tay mà nổ bùng lên được thì phải là phần tử khủng bố, ít ra cũng sẽ bị cáo buộc là “mang theo hàng cấm” đấy chứ…
Đường Hoa rất nhanh trở lại bên ngoài chiến trường chính, sau khi hỏi trái hỏi phải biết được địa chỉ của bộ chỉ huy, thì hắn hướng tới một cái trấn nhỏ.
* * * * * *
“Sương Vũ!” Đường Hoa vẫy tay chào Sương Vũ đang ngồi câu cá ở bên bờ sông. Sương Vũ rất là nhàn, chức trách của nàng là cam đoan làm sao cho việc phát tiền trợ cấp được công bằng công chính, nhưng bởi vì đã có hệ thống nên mấy công việc công tác thống kê số liệu rườm ra nàng chẳng phải quan tâm chi. Việc nàng phải làm chính là chờ sau khi kết thúc chiến đấu thì giao số tiền trợ cấp mà hệ thống nhắc nhở cho từng nhân viên đã tử vong mà thôi.
“Sao ngươi lại đến đây vậy?” Sương Vũ có chút sửng sốt, trong ấn tượng của nàng thì Đường Hoa là kẻ không có lợi thì không mở mắt, nên sẽ không có hứng thú với mấy màn PK thế này đó chứ.
Đường Hoa không trực tiếp trả lời, mà ngồi lên mặt cỏ bên cạnh Sương Vũ: “Ngươi cũng câu cá à?”
“Ừ… Hồi trước thì không thích lắm, nhưng mà bây giờ lại thấy mỗi khi ngồi câu cá thì tâm tình của ta sẽ bình tĩnh lại.”
“Còn nhớ thương Vô Cực không?”
Sương Vũ cười, vung cần: “Ngươi coi thường tỷ tỷ quá, tỷ cho dù có nhớ thương ngươi thì cũng sẽ không nhớ hắn đâu.”
“… Lời này sao nghe mất tự nhiên thế nhỉ?” Đường Hoa nói: “Ây! Ta nghe nói Vô Cực không tham gia vào việc tấn công Lư Sơn lần này đấy.”
“Ừ! Hắn đang uống rượu nơi phủ Tế Nam.” Sương Vũ trả lời xong thì cảnh giác nhìn Đường Hoa: “Khai báo thật đi, ngươi định làm gì?”
“Làm gì à? He he…” Đường Hoa cười âm hiểm: “Ta định thuê ngươi hai ngày.”
“Tỷ đây chỉ bán thân thể, không bán linh hồn.”
“Cái