Duck hunt
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Trà Meo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325553

Bình chọn: 7.5.00/10/555 lượt.

để lại màn đêm đầy u uất và sầu bi.

Rào! Rào! Cơn mưa rơi mỗi lúc một to, và tiếng sấm sét nổ cùng những ánh chớp liên tục lóe sáng trong đêm.

Mưa…nước mắt…và máu…hòa lẫn vào nhau.

Phương Nhi cứ thế đi trên con đường mưa về đêm vắng tanh. Gần 1h sáng rồi. Trời chắc sẽ mưa đến mai. Mưa to quá, cứ như đang đập, đang tát vào mặt cô vậy. Nước mưa làm vết thương ở tay cô xót. Máu càng lúc càng chảy nhiều hơn. Chảy hết ra đi, những dòng máu bệnh tật, sống để làm cái gì nữa đây? Sống để tiếp tục một mình giày vò chính mình, để mình cố tỏ ra vui vẻ nhưng thực tình trái tim quặn thắt khi cứ cố như thế. Thà khóc òa ra, thà được yếu đuối dù chỉ một lần, liệu có tốt hơn biết bao nhiêu không? Trước mặt Phương Nhi giờ là màu đen xám xịt, không còn thấy gì cả nữa. Tình yêu, bệnh tật, đau đớn giày vò,…tại sao chứ!!!?? Cô đã làm gì mà phải chịu những thứ như thế này!!??

“Đau đớn lắm hả?” – Một tiếng cười rít lên từ phía sau.

Phương Nhi quay lại. Trong màn mưa tăm tối chỉ có ánh chớp một lúc lại lóe lên, bóng một cô gái dần tiến lại phía Phương Nhi. Mái tóc rất dài của cô ta xõa ra lại thêm bị gió thổi nên che hết mặt mũi. Tiếng cười của cô ta thật man rợ:

“Khá khen ày nhận được ra sự khác lạ ở tao cơ đấy! Thế mày biết tao là ai không, con võ sĩ đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm?” – Cô ta đẩy Phương Nhi một cái khiến cô mất đà suýt ngã.

“Giọng nói này…Thanh Linh…!?” – Phương Nhi cố bình tĩnh.

“Trong mưa mà vẫn nhận ra giọng, tao công nhận mày thông minh ghê!”

“Thanh Linh, cô là ai!?”

“Hô hô hô, tốt hơn hết khi hỏi tao, đừng nhắc đến cái tên Thanh Linh cho tao nhờ! Đó là kẻ mà tao ghét nhất trong cuộc đời này! Phải đóng giả làm chị ta, tao thấy buồn nôn!” – Cô gái vừa nói vừa hất tóc ra sau.

Đúng lúc đó, từng ánh chớp lóe lên rất sáng. Mái tóc của “Thanh Linh” đã không còn che cả mặt nữa, giờ lộ ra một gương mặt hoàn hảo. Trên tay cô gái này chính là chiếc băng mắt mà cô đang đeo, giờ chiếc băng mắt đã bỏ ra để Phương Nhi nhìn rõ gương mặt ấy. Quả thực là nhan sắc đạt đến hai chữ “mỹ nhân”, nhưng Phương Nhi không thấy cô ta có gì đẹp ở bên trong cả! Và đôi mắt của cô ta, trái với hoàn toàn cái lời giả dối “bị mù mắt”, mắt cô ta hoàn toàn nhìn thấy mọi thứ, và đang nhìn cô với ánh nhìn sắc nhọn như hàng ngàn con dao muốn đâm chết cô.

Chưa kịp định thần thì cô ta đã đi tới nắm tóc Phương Nhi ngửa mặt cô lên:

“Nhìn kỹ thì mày xinh ra phết, nhưng độ xinh đẹp chưa đủ để quyến rũ Mạnh Bảo đâu!”

“Cô…Rốt cuộc cô là ai!?”

“Tao là ai à? Để tao giới thiệu à nhớ tên nhé, tao là Thanh Chi – kẻ bất đắc dĩ phải gọi Thanh Linh bằng cái từ “chị” nghe ngứa hết cả tai.”

“Cô…là em gái Thanh Linh…!?”

“Tao chưa bao giờ muốn là em gái của chị ta! Chị ta đã chết rồi, đã biến mất rồi, và giờ thì tao sẽ là người đứng nhất!”

“Đồ hèn, cô đã đóng giả Thanh Linh, cô nói dối…Á!”

Phương Nhi kêu lên khi Thanh Chi nắm tóc cô chặt hơn tưởng như muốn giật sạch tóc cô ra rồi. Cô ta rít lên:

“Tính tao đã muốn gì là làm cho bằng được, bất kể là làm theo kế hoạch của tên Khánh Vinh – kẻ đã lừa tao hai năm về trước. Chính hắn đã ra lệnh cho xã hội đen đâm tao, để tao sống dở chết dở hai năm qua, cũng may là chưa chết. Giờ tự dưng hắn tìm về muốn tao giúp cơ đấy! Tao sẽ làm theo kế hoạch của hắn để chiếm được Mạnh Bảo, rồi tao sẽ đích thân trả thù tên Khánh Vinh đó.”

“Khốn kiếp…” – Phương Nhi hằn lên tia lửa giận trong đôi mắt.

“Tao không ngờ tên Khánh Vinh nói thật đúng về mày, mày không phải loại con gái dễ chơi tí nào. Nhưng hên là mày đang mang bệnh, mày kiểu gì cũng phải chết thôi. Chỉ là, tao thích đùa mày một tí!” – Thanh Chi rút ra con dao từ trong túi – “Con dao này mày đã định đâm tao!”

Phương Nhi lùi lại, nhưng Thanh Chi càng kè con dao về gần mặt cô:

“Xin lỗi và quỳ phục tao đi, tao sẽ tha không rạch mặt mày, con bé lạ mặt dám phá đám tao và Mạnh Bảo nhưng thật ra chẳng có cái trò trống gì!” – Thanh Chi cười man rợ, hai năm qua cô ta không hề thay đổi mà còn đi sâu vào tội lỗi nhiều hơn.

Nhưng cô ta im bặt ngay khi Phương Nhi khẽ cười:

“Mày nên biết thêm nhiều về tao nhé! Trước hết là tao hơn tuổi mày đấy, xưng hô cho cẩn thận. Và thứ hai là mày làm tao điên rồi đấy, “em gái của Thanh Linh” ạ!”

Chương 28: GIẰNG XÉ

Thanh Chi kinh hãi khẽ lùi lại khi nhìn thấy Phương Nhi đứng lên, đôi mắt đầy căm giận nhìn thẳng vào cô ta khiến cô ta lúng túng. Cô ta nghĩ Phương Nhi bị bệnh là không còn sức khỏe để cho cô ta một chưởng sao? Thế thì quá phí bao nhiêu năm cô đi học võ rồi! Loại con gái này thật đê tiện, cô chưa nghe đến “em gái Thanh Linh” bao giờ nhưng sao lần đầu tiếp xúc đã khiến cô điên tiết thế này không biết!

Phương Nhi lao đến nắm chặt cổ tay Thanh Chi kéo giật lại về phía mình, tay Phương Nhi khỏe hơn cả tay võ sĩ hạng A lại còn nắm rất chặt, bẻ luôn tay Thanh Chi khiến cô ta kêu thét lên vì đau. Nhưng cô ta có kêu thế nào thì không làm Phương Nhi cảm động, ngược lại còn làm cô tức giận thêm và bẻ tay cô ta đau thêm.

“Á đau, bỏ ra!!!” – Cô ta không chịu nổi.

“Tao phải làm ày tàn phế luôn để khỏi giở trò hèn hạ nữa!” – Nói r