Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Sẽ Còn Nắng Đợi Nơi Chân Trời

Tác giả: Trà Meo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325505

Bình chọn: 9.5.00/10/550 lượt.

ì với cô! Khi gặp cô, chúng ta có thể cãi cọ chí chóe, nhưng chính cô đã ở bên tôi, giúp tôi vui vẻ và đứng lên khi tôi buồn nhớ Thanh Linh. Cô đã dạy tôi biết thế nào là mạnh mẽ thật sự. Và tôi thực sự có thiện cảm và khâm phục cô! Tôi đã nghĩ cô rất tốt, và tôi nghĩ cô sẽ hiểu cho tình cảm giữa tôi và cô gái này! Thế mà giờ cô làm cái gì đây!!?? Cô định giết cô ấy chỉ vì tình cảm của riêng mình thôi sao!?”

Phương Nhi ngẩng lên nhìn Mạnh Bảo, lại một lần nữa ánh mắt cô chạm mắt anh. Đôi mắt được bao phủ bởi màn lửa giận, nhưng ở sâu trong đó là biết bao nỗi đau vụn vỡ…

“Thiện cảm và khâm phục? Chỉ thế thôi…”

“…” – Mạnh Bảo đột nhiên không biết nói gì.

“Vậy cô ta được anh yêu, chẳng lẽ tôi không quyền được mong ở anh một tình yêu ngoài hai cái thiện cảm và khâm phục?”

“…”

“Phải, tôi thừa nhận tôi có thể chịu đau đớn thể xác, nhưng tinh thần thì lại không. Tôi lúc nào cũng quyết giành giật cái thắng, không bao giờ để mình thua. Và thế nên khi tôi thất bại thì tôi đau lắm, tôi không chịu được. Tôi ích kỷ, nhỏ nhen, hèn hạ và độc ác. Đúng thế, tôi biết cả chứ! Nhưng tôi làm thế là vì ai? Là vì ai hả!!??”

“…”

“Có ai yêu một người mà cười tươi được khi thấy người ta yêu cô gái khác không? Cười thì có thể có nhưng có ai vui nổi trong lòng không!? Tôi không cười nổi, tính tôi thế rồi, tôi không biết nhường nhịn cái gì cả. Tôi chỉ muốn được hưởng cái tình yêu mà từ bao giờ nó cháy lên trong lòng tôi! Tôi ghét vì mình phải yêu anh! Giá như tôi yêu kẻ khác, giá như tôi rung động trước một thằng nào đó cũng được, nhưng mà cái cuộc đời khốn nạn nó gắn tôi với anh đấy! Tôi phải làm gì đây!? Tôi không ghét anh được thì tôi ghét cô ta! Cô ta không có gì xứng đáng để tôi có thể nhường nhịn cả!”

“Nhưng cô luôn biết, tôi yêu Thanh Linh, không ai thay thế được cô ấy trong lòng tôi…”

“Tại sao tôi lại không biết!? Nhưng đó chỉ là lời kể lại! Còn giờ đây, Thanh Linh này sao mà chẳng giống như những lời anh kể. Tôi cảm thấy, cô ta chỉ là một đứa con gái trơ trẽn mà thôi!”

Thanh Linh vội nắm tay áo Mạnh Bảo:

“Mạnh Bảo, xin đừng tin cô ta! Anh tin em, phải không?”

“Anh thử tin cô ta đi! Rồi anh sẽ phải hối hận về chính đứa con gái mà anh luôn lảm nhảm là yêu hơn tất thảy mọi thứ trên đời này!” – Phương Nhi cũng kiên quyết đối đầu lại.

Mạnh Bảo thực sự rơi vào tình thế bí bách. Phương Nhi một khi đã nói thì cô không nói dối hay cố tình nói sai, ánh mắt kia của cô như chứng tỏ rằng cô nói là thật. Cô không tin cô gái Thanh Linh hoàn mỹ trong tiềm thức của anh lại là cô gái bên cạnh anh kia. Còn cô gái đó thì vẫn tiếp tục van nài anh, xin anh hãy tin cô.

“Mạnh Bảo…” – Thanh Linh dựa vào vai anh, bật lên những tiếng nức nở – “Em đã chịu khổ quá nhiều rồi! Em không muốn đến anh cũng bỏ rơi em nữa! Anh phải tin em, có được không? Vì anh không tin em mà em đã lưu lạc suốt 2 năm qua, giờ chẳng lẽ anh muốn giết chết em lần nữa sao!?”

“Không phải, Thanh Linh…”

“Mạnh Bảo à.” – Cô đưa đưa tay tìm khuôn mặt anh – “Vì người con gái khác mà anh nỡ lòng quên đi tháng ngày xưa của chúng ta sao? Chúng ta đã yêu nhau như thế nào, đã nguyện chỉ luôn bên nhau, tin vào nhau, đi theo nhau, vậy thì cớ gì anh lại phải nghe một người con gái lạ hả anh?”

Những lời nói đó đột ngột như tiếng sấm đánh vào giữa bầu trời quang đãng. Những ký ức giữa anh và Thanh Linh ập về như thủy triều dâng sóng, thực sự đúng là ngày xưa, anh đã yêu cô nhiều lắm. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, rồi những lúc chọc trêu nhau, rồi tháng ngày mặn nồng bên nhau, yêu nhau bằng cái tình yêu tuổi trẻ bỏng cháy, nồng nàn mà thiết tha, chân thành. Những phút anh và cô cùng cười, những lúc anh ôm cô khi cô yếu đuối, những lúc anh phát điên lên vì nỗi nhớ cô…Anh đã yêu Thanh Linh như thế đấy! Thế mà tại sao, đến tận giờ này anh mới nhớ ra nhiều hơn? Những ngày trước, anh chỉ sống trong nỗi ân hận vì đã hại cô, rồi buồn khổ thì cuối cùng được Phương Nhi giúp anh xóa đi phần nào, anh đã suýt nữa thì quên tình yêu của ngày xưa rồi. Phải, anh sẽ luôn tin Thanh Linh, anh không thể tin ai được nữa cả!

“Anh tin em! Anh sẽ không để ai làm hại em!” – Anh quay lại ôm cô gái ngồi cạnh mình.

Cô gái đó mỉm cười thật hạnh phúc, dụi vào ngực anh. Còn người con gái ngồi dưới sàn nhà, vẫn nhìn họ, không hề có chút cảm xúc nào bởi vì có ai thấy trong sâu thẳm đôi mắt kia là cái gì nữa đâu…?

Giờ đây bàn tay cô bị con dao cứa phải, vết dao sắc nhọn dài và sâu ấy chảy máu ròng ròng trên sàn. Nhưng cô đã nói rồi mà, đau về thể xác chẳng là gì so với cô!

“Nhiều lúc, em chỉ ước, giá như mình là người đến trước…” – Cô vô thức bật ra một câu nói chát đắng rồi đứng dậy, đi thẳng ra ngoài bệnh viện.

Ngoài trời bắt đầu cơn mưa lớn, sấm chớp nổ đùng đoàng.

“Mạnh Bảo, anh về đi…”

“Không, Thanh Linh, anh ở lại với em.”

“Bác sĩ không cho anh ở lại đâu! Cô ấy cũng đi rồi. Anh về luôn đi, nếu về muộn mưa to nữa sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nhưng…”

“Em sẽ an toàn thôi. Anh đừng lo nữa, mau đi về đi!”

Nghe lời giục của Thanh Linh, Mạnh Bảo buộc phải về. Chiếc xe motor của anh lao vút đi và biến mất trong cơn mưa,