
chứ nếu không đội mũ thì chắc là vỡ sọ rồi. Gì chứ cục đá to như vậy lại kèm sự tức giận của Phương Nhi thì…
“Này anh kia, đề nghị anh xin lỗi tôi ngay!” – Phương Nhi chạy đến khi chiếc xe đó dừng lại.
Người trên xe quay mặt nhìn cô. Kim, Lan, Phượng tí nữa thì té xỉu. Ôi một chàng trai! Không phải chàng trai bình thường, một chàng trai rất đẹp. Dù là cái mũ bảo hiểm che đi vầng trán thì cũng lộ ra đôi mắt sáng ngời có phần lạnh lùng, sống mũi cao, làn da khoẻ mạnh không tì vết. Chao ôi, ba cô bạn muốn ngất mất! Hắn đẹp quá đi! Nhưng mà Phương Nhi thì chẳng thèm để ý đến đẹp trai hay xấu trai, cô còn xẵng giọng:
“Cái mặt đâu đến nỗi nào mà vô trách nhiệm thế hả?” – Cô hét lên mặc cho nhiều người đang nhìn mình vì chàng trai này đi với nhiều người khác.
Chàng trai nhìn một người trong đoàn:
“Đi hết đi, tôi đi sau.”
Sét đánh lần 2 vào ba cô bạn! Giọng nói của hắn thật là ấm áp và “cool”. Hắn có vẻ là một kẻ lạnh lùng đây.
Khi đoàn người đi rồi, chàng trai mới nhìn Phương Nhi:
“Vô trách nhiệm gì?”
“Anh nhìn đi, phóng xe cẩu thả văng hết bùn lên người tôi rồi!”
“Cẩu thả? Cái xe moto phân khối này đi tốc độ đó còn là chậm, ai bảo cô giữa đường còn vừa đi vừa ăn, bùn nó chưa bắn lên mặt là may đấy.”
Phương Nhi cắn răng:
“Đừng có khiêu khích con này!”
Nói rồi cô tung thẳng một cú đấm nhằm vào chàng trai. Ba cô bạn kinh hãi, trời đất ơi đó là cú đấm cực mạnh của Phương Nhi, chưa có gã con trai nào đỡ được cả. Anh chàng đẹp trai kia sẽ bị Phương Nhi làm cho phải vào bệnh viện phẫu thuật mặt mất thôi. Họ định hét lên, nhưng…
Vụt! Gương mặt ấy né cú đấm của Phương Nhi nhanh hơn cả đạn.
Ai nấy há hốc mồm. Người đầu tiên…né được cú đấm của Phương Nhi???
“Đừng có vội mừng!” – Phương Nhi dùng tay còn lại đấm mạnh về phía trước.
Cứ ngỡ rằng tên kia chỉ đỡ được một quả và quả còn lại thì chẳng né được, ai dè anh cúi xuống né cực nhanh và dùng tay nắm lấy tay Phương Nhi đau điếng. Bàn tay anh rất khoẻ khiến Phương Nhi không tài nào gỡ ra được. Anh nhìn cô, cười một nụ cười khinh thường:
“Cô là vận động viên võ thuật? Còn phải luyện nhiều!”
Nói rồi anh buông tay cô ra rồi phóng xe đi mất hút. Phương Nhi tức điên, ôm cánh tay đau đỏ tấy cả lên mà hét theo:
“Thằng kia mày cứ đợi đó! Bà đây không tha ày đâu!”
“Được rồi được rồi hạ hoả nào Nhi. Đanh đá quá không tốt đâu!” – Ba cô bạn chạy đến.
“Tôi mà còn gặp lại tôi dần hắn nát xương.” – Nói rồi cô bực bội bỏ về.
Quán café “Hoa Đà Lạt”.
Quán tấp nập người ra vào vì ai cũng muốn ngắm nhìn chàng trai đang ngồi trên chiếc bàn café gần cửa sổ. Trong ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa kính, anh đẹp như một vị thần giữa chốn đông người. Nhưng ai cũng chỉ ngắm anh từ xa vì nhận thấy ở anh có gì đó buồn rầu, muốn xa lánh tất cả.
“Mạnh Bảo!” – Một cậu thiếu niên chừng 15 tuổi nhìn rất trẻ con dễ thương chạy tới ngồi xuống đối diện với anh – “Cô gái đó là ai thế anh?”
“Chả quan tâm.”
“Nhưng mà lần đầu tiên em thấy anh dừng lại bởi một đứa con gái đấy, cô khác là anh bỏ qua liền. Chắc cô ta phải có cái gì đó khiến anh dừng lại chứ không chỉ là cục đá mà cô ta ném đâu nhỉ?”
“Minh Phú, cậu không nhận ra ở cô ta có cái gì đáng để ý à?”
“Có gì để ý? Xinh đẹp ư? Có vẻ đúng đấy, em chưa thấy cô gái nào đẹp nhưthế…Oái!”
Minh Phú chưa nói hết câu thì Mạnh Bảo đã lấy luôn cốc nước lọc trên bàn ném thẳng vào mặt cậu ta. Cậu kêu oai oái lên:
“Chị Trang ơi, chị Trang! Anh ý bắt nạt em kìa!”
“Phú, vừa ngồi nghỉ một tí mà em bù lu bù loa cái gì đó?”
Từ phía trong quán nước, một cô gái chừng 16, 17 tuổi bước ra, trên tay là một khay café. Cô xinh đẹp và rất dễ thương với mái tóc tết được hất sang một bên.
“Anh lại bắt nạt Phú à? Minh Thiên về mà thấy anh bắt nạt em trai anh ấy là anh ấy không để yên cho anh đâu.”
“Minh Thiên Minh Theo gì, kệ xác!”
“Anh này, đến em mà anh cũng thô lỗ thế hả? 22 tuổi rồi, đừng làm ông già khó tính chứ!” – Cô gái nũng nịu.
“Em cũng thôi giả bộ như cậu ta nữa đi Vân Trang.”
Vân Trang cười, đặt café xuống.
“Được rồi Báo Huynh, Báo Muội không trêu anh nữa. Anh uống nước cho đỡ mệt, đi xa rồi mà.”
“Anh không muốn uống.”
“Không uống thì ra đây với em đi.” – Vân Trang kéo luôn Mạnh Bảo ra ngoài.
Mạnh Bảo tỏ vẻ không hài lòng cho lắm nhưng vì Vân Trang nên đành đi vậy. Cô em gái duy nhất của anh đã luôn ở bên anh ngay cả có khó khăn đến mấy như thế, anh làm sao từ chối cô điều gì được. Họ đến một vườn hoa sau quán. Hoa ở Đà Lạt đẹp vô cùng, nhất là khi Vân Trang đến nó lại càng đẹp vì có thêm vẻ xinh đẹp của cô gái trẻ. Cô cúi xuống ngắt một bông hoa:
“Anh hất nước vào mặt Phú vì anh không thích câu nói của cậu ta à?”
“…” – Mạnh Bảo im lặng.
“Người con gái xinh đẹp nhất chỉ có thể là chị ấy, đúng không nhỉ? Em cũng thấy vậy!”
“…”
“Báo Huynh!” – Vân Trang nhìn xuống bông hoa – “Anh nhớ 2 năm trước, chị ấy đã nói gì về hoa Đà Lạt không?”
“Nhớ…”
Mạnh Bảo ngước lên trời, nhìn một bông hoa được gió thổi bay. Đôi mắt buồn xa xăm nhớ lại về một ký ức ở nơi kia.
Đó là nơi có biển rộng sóng vỗ vào bờ cát trắng. Sóng biển mênh mông đến tận ch