
, cô gái ấy giống Phúc Nguyên thật, cũng mạnh mẽ, can đảm bất chấp mọi thứ như người đàn ông ấy. Ngoại hình có thể không giống Thanh Linh lắm do từ nhỏ cô cũng phải phẫu thuật nhiều bởi Khánh Quang làm cô bị thương (xem lại lời người cha bên trên), nhưng tính cách thì giống. Giờ bà mới nhận ra.
Giờ mới nhận ra.
Giờ mới nhận ra thì tất cả đã thành cái mớ bùng nhùng của số phận, không ai giải thích nổi nữa rồi!!! Bà đã làm bao nhiêu chuyện cũng chỉ vì tên Khánh Quang kia dụ dỗ, cũng chỉ vì muốn níu kéo cuộc sống, không muốn chết vì căn bệnh này. Nhưng hóa ra, hắn lúc nào cũng lợi dụng bà, mà bà ngu ngốc, bà quá quá ngu ngốc, hắn giết chồng bà, hắn hại con bà, bà vẫn nghe hắn, chỉ vì hắn cứ nói rằng hắn còn yêu bà rất nhiều!!
Tình yêu mù quáng là thế hay sao!?
“TRỜI ƠI TÔI CÒN SỐNG LÀM GÌ NỮA!!!!????”
Bà lấy hết sức lao tới cướp con dao trên người Khánh Quang, đâm một nhát vào giữa ngực mình! Tiếng hét của bà như xé toạc bầu trời đêm u ám, xé toạc trái tim của những người xung quanh, xé toạc trái tim của chính bà! Máu chảy đầy một nỗi đau thê lương của người đàn bà si tình đến điên dại!
“MẸ!!!!!!” – Thanh Chi gào lên, chạy đến nhưng không kịp nữa.
Kinh hoàng. Tang thương. Đau đớn.
Sấm sét vẫn xé dọc xé ngang trên bầu trời.
Chương 1: CUỘC CHẠM TRÁN “BÙN LẦY”
Bịch bịch bốp bốp!
“A đau quá!” – Anh chàng nhìn rất cơ bắp, khoẻ mạnh ngã chổng vó dưới đất – “Thôi tớ thua rồi, tớ phục cậu luôn đấy Phương Nhi!”
“Biết phục là tốt!”
Cô gái trẻ đứng lên, phủi phủi tay. Đúng lúc đó thầy giáo nói:
“Hết giờ, lớp võ nghỉ! Mai đến học đúng giờ nhé! Phương Nhi, hôm nay tập tốt lắm. Đến Hùng là đứa khoẻ nhất lớp cũng không đánh được em.”
“Thầy à, võ thuật đối với em là chuyện cỏn con rồi mà.”
Phương Nhi vừa nói xong thì mấy cô bạn từ đâu chạy tới.
“Nhi, học xong chưa? Đi ăn kem đi, nóng quá!”
“Kim, Lan, Phượng, bộ ba bà không bỏ được cái tật thèm ăn uống cho tôi nhờ à?”
“Nhưng mà tụi tôi nóng. Nhi, bà không chiều bọn này sao?”
“Được rồi, lắm chuyện.”
Bốn người bạn ra đường, mỗi người một que kem mát lạnh rất thơm trên tay. Người thì kem đậu xanh, kẻ thì kem dừa, kem cốm, nhìn rất thích mắt và ngon miệng. Ba cô bạn vì được khao kem nên suốt đường đi là y như rằng nịnh nọt “thủ lĩnh”:
“Hôm nay Phương Nhi tập với gã Hùng lớp bên, cứ phải nói là đánh te tua ấy nhỉ!”
“Lớp võ trường mình cứ phải nói là vô địch vì có Phương Nhi!”
“Con gái mà giỏi võ, này Nhi, bữa nào dạy tụi tôi để bọn này đi trả đũa mấy thằng con trai nhá.”
Phương Nhi vừa ăn kem, vừa nguýt:
“Lẻo khoẻo như mấy bà thì đòi tập gì?”
Kim, Lan, Phượng tiu nghỉu không biết nói gì. Mà đúng thật, cả ba cô đều “yểu điệu thục nữ” đâu có thể sánh với Phương Nhi. Phương Nhi mới 20 tuổi mà khoẻ mạnh, võ thuật hơn người, cô có vẻ rất yêu võ từ nhỏ. Ái chà ba cô bạn cũng mới thân với Phương Nhi vì họ cũng mới học cùng trường, chưa biết hồi nhỏ của Phương Nhi là thế nào nhỉ? Chỉ cần biết giờ cô có thể sánh với những vận động viên võ thuật chuyên nghiệp hạng A, không có tên con trai nào đụng được vào cô, đụng vào coi như gãy răng vì mấy cú đá hay quả đấm xuất thần của cô. Có lẽ người bạn như thế thì ba cô gái cũng không dám thân, nhưng thực tình thì Phương Nhi chỉ “ác” với những lũ con trai đầu gấu thôi.
Một ánh nắng chiều trải xuống chiếu lên Phương Nhi. Kim, Lan, Phượng cứ phải nói là trầm trồ ghen tỵ. Dưới nắng, Phương Nhi hiện lên thật xinh đẹp. Cô có mái tóc cắt ngắn đến vai nhìn rất cá tính mà ba cô bạn hay liên tưởng đến…kiểu tóc ngắn mà ca sĩ Miu Lê từng để. Gương mặt Phương Nhi nhìn thật là hoàn mỹ, đôi mắt to tròn như mắt nai khiến ai cũng bị cô quyến rũ từ lần đầu tiên. Cô cũng rất thân thiện, vui vẻ, yêu quý bạn bè và thậm chí là…đanh đá.
“Bộ đồng phục võ này, mấy bà thấy sao?” – Bỗng Phương Nhi chỉ vào bộ áo mình đang mặc.
“Đồ mới à? Đẹp quá! Mua lúc nào thế?”
“Hôm qua, giặt cả tối mới sạch được vậy đó.”
“Nhi siêu thật, tên Hùng kia không đụng được vào một mảnh áo của bà luôn à.”
“Đừng nói là Hùng, đến Quang, Dũng, Cường còn chả làm gì được tôi. Đố đứa nào làm bẩn cái bộ này của tôi được, haha!” – Phương Nhi cười khoái chí.
“Nhi, cẩn thận!” – Bỗng ba cô bạn hét lên.
Nhi chưa kịp hiểu gì thì…
…VỤT!
Một đoàn xe máy phóng qua nhanh như chớp. Và chiếc xe máy đầu tiên đi gần Phương Nhi nhất, phóng với tốc độ rất nhanh khiến cho bùn lầy dưới đất bắn thẳng lên quần áo của cô! Đơn giản là sáng nay trời vừa mưa, đường phố còn lầy lội bẩn thỉu.
Thời gian như ngưng đọng lại sau một cú sét trời giáng…
“AAAAAAA!!!!! Bộ quần áo của tôi!” – Một tiếng hét long trời lở đất vang lên – “Thằng nào vậy??”
Ba cô bạn sợ rúm người, chỉ chỉ ra phía trước:
“Kia kìa, nó đang lái xe đấy. Nhưng chắc không đuổi được đâu.”
“Tưởng là chạy được sao? Bà đây không có chân thì có tay nhé!”
Phương Nhi cúi xuống, nhặt một cục đá ném thẳng về phía kẻ vừa làm bẩn bộ quần áo tươm tất sạch sẽ của mình.
VÚT! Cú ném cực kỳ chuẩn xác của Phương Nhi lao như gió về phía trước và…
Cộp! Ba cô bạn nhắm tịt cả mắt lại. Cũng may là cục đá ném vào cái mũ bảo hiểm của người đó