
ngươi được sử dụng cái đầu thông minh của mình.”
Ma kiếm ra khỏi vỏ, một đợt khí âm u tràn ra.
Lúc này tu vi của Phá Thiên cao hơn Thanh Dao rất nhiều. Thanh Dao cố nén sự đau đớn truyền đến từ vai trái, cắn răng chống cự. Mà sức lực của nàng ở trước mặt Phát Thiên lại nhỏ bé như thế. Kiếm quang màu đen chớp động trước mặt nàng, nàng cảm thấy trước mắt đều là hắc ám, ngay cả một tia ý thức thanh tỉnh cuối cùng cũng dần tan rã.
Ngay tại khi Thanh Dao chấp nhận rằng hôm nay nhất định sẽ chết trên tay Phá Thiên, một thứ màu trắng thổi qua trước mặt nàng, mà nàng cứ như vậy rơi vào một cái ôm ấm áp.
“Minh Thiệu.” Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thấy sườn mặt của Minh Thiệu, nàng an tâm nở nụ cười, “Chàng đã đến rồi.”
Minh Thiệu chuyền cho Thanh Dao một nụ cười an tâm. Hắn đặt nàng ở một bên, “Sương Linh, giúp ta chăm sóc tốt cho nàng.”
“Dạ, Minh Thiệu ca ca phải cẩn thận.”
“Minh Thiệu? Ngươi khôi phục cũng nhanh thật.”
“Quá khen.”
“Lần trước để ngươi may mắn sống sót, hôm nay ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu. Ngươi đã cùng Phù Vân yêu nhau chết đi sống lại, vậy thì ta đem các ngươi cùng giải quyết luôn.”
“Nói tự tin như vậy, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.”
“Vậy nhìn xem đến tột cùng là ai sẽ chết đi!”
Dứt lời, kiếm vung lên. Ma kiếm xơ xác tiêu điều, Trấn Thiên kiếm lãnh lệ. Kiếm quang màu đen cùng màu bạc quấn vào cùng một chỗ, dần dần bao phủ bóng dáng của Minh Thiệu cùng Phá Thiên trong đó.
Thanh Dao lau đi tơ máu bên khóe miệng, nàng muốn giãy dụa thử đứng lên nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống. Nàng bảo Sương Linh giúp nàng, Sương Linh biết nếu để nàng tiến lên nhất định sẽ chịu chết, cố nén xuống không đáp ứng nàng.
“Sương nhi, khụ khụ. . . . . . Sương nhi mau đỡ ta qua đó.” Môi dưới của nàng đã bị cắn đến sắp chảy máu. Tinh Tinh giống như một khối tuyết cầu, rụt lại trong lòng nàng.
Lúc này một đạo kiếm quang màu đen lại sáng lên, Thanh Dao quay đầu lại, trong nháy mắt giống như máu trong thân thể bị hút khô, sắc mặt trắng bệch. Nàng trơ mắt nhìn thấy Ma kiếm của Phá Thiên đâm vào vai phải của Minh Thiệu.
“Minh Thiệu ——” .
Không biết Thanh Dao lấy đâu ra khí lực, nàng từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, lảo đảo vài bước lại ngã sấp xuống, mà nàng cứ như vậy tiến lên, một chút một chút hướng về phía Minh Thiệu.
Trấn Thiên kiếm của Minh Thiệu rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, hắn vươn tay ra muốn cầm lấy mà Phá Thiên một chân dẫm lên tay hắn, cười ha ha.
“Minh Thiệu ơi là Minh Thiệu, ngươi cũng có ngày hôm nay! Xem về sau ai dám nói ta không bằng ngươi.”
“Minh Thiệu, Minh Thiệu. . . . . .” Thanh Dao một lần nữa làm trái lời thề sẽ không khóc của nàng, “Chàng đã nói sẽ ở Ngự thiên cung đợi ta, vì sao chàng lại tới, vì sao!”
Minh Thiệu quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu: “Ta sợ nàng gặp nguy hiểm nguy hiểm.”
“Đồ ngốc, chàng là đồ ngốc.”
“Đủ rồi! Đều sắp chết đến nơi, ta khuyên các ngươi vẫn là tiết kiệm chút sức lực đi.” Phá Thiên cười lạnh, Ma kiếm lại một lần nữa hướng phía Minh Thiệu đâm tới.
Lúc này Tinh Tinh đột nhiên chạy ra, nhảy về phía cánh tay của Phá Thiên cắn một cái. Phá Thiên bị đau hung hăng vung tay lên, mắt thấy Tinh Tinh sắp rơi xuống đất, đúng lúc Sương Linh dùng pháp quyết, hồng quang từ trong lòng bàn tay nàng bay ra, đỡ Tinh Tinh trở về. Nàng bị thương không thể động đậy, lại sử dụng linh lực, nhất thời ho khan không ngừng.
Tinh Tinh nức nở vài cái, không ầm ĩ nữa.
Q.4 – Chương 24: Sương Hoa Kiếm Lãnh Điệu Cô Hồn (2)
Chân Phá Thiên đang giẫm lên Minh Thiệu tăng thêm độ mạnh, hắn từ trên cao nhìn xuống: “Đường đường chiến thần của Thiên giới, thế nhưng cũng đến nông nỗi này, Minh Thiệu, à không, hiện tại nên gọi ngươi là Tuyên Ly. Tuyên Ly tướng quân, đây là ngươi nợ Vị Hi, hôm nay ta phải đòi lại toàn bộ!”
Minh Thiệu không thèm liếc Phá Thiên một cái, hắn nhìn Thanh Dao gần trong gang tấc nhưng không cách nào chạm đến, tâm sinh bi thương. Hắn cười khổ mà nói: “Thật có lỗi, để cho nàng nhìn thấy sự chật vật thế này của ta.”
“Không quan hệ.” Hốc mắt Thanh Dao nóng lên.
Thanh Dao cũng không để ý đến Phá Thiên đang cao cao nhìn xuống hai người, nàng vươn tay ra muốn lấy Trấn Thiên kiếm.
Một chút, còn kém một chút . . . . . . .
Sống chết trước mắt, nàng thầm nghĩ giúp hắn nhặt lên Trấn Thiên kiếm, thứ mà hắn yêu quý như tính mạng, không hơn.
Mũi kiếm sắc bén cắt qua tay nàng, nàng hồn nhiên không phát hiện, chút đau đớn ấy đối với nàng không là gì cả. Nàng ôm kiếm, nước mắt chảy xuống, rơi xuống trên mũi kiếm lạnh như băng.
Thế nhưng ai cũng không nghĩ đến, ngay tại thời điểm mà máu cùng nước mắt của Thanh Dao dính trên Trấn Thiên kiếm, thân kiếm phát ra ngân quang chói mắt. Phá Thiên bị kiếm khí khiến cho chấn động, không chịu được mà liên tục lui lại, lùi đến vách đá trong đình viện.
“A ——” Thanh Dao không chịu nổi sự đau đớn của thân thể, cao giọng thét chói tai.
Nàng cảm giác trong thân thể của mình có một cỗ lực lượng bị cưỡng chết ép vào, nhất thời cả người vừa đau vừa tê dại. Minh Thiệu ở bên cạnh một lần lại một