
hỗ nào không đúng!
“Tướng quân cũng nhận thấy có gì đó không đúng sao?” Thanh Dao đưa tay vuốt lên trán hắn, thanh âm như tiếng trời, “Thời điểm đạo bạch quang kia hiện lên, bầu trời vẫn còn tối, nhưng mà hiện tại. . . . . .”
Đúng vậy, hiện tại là ban ngày!
Không chỉ có như thế, ngay cả cảnh trí xung quanh cũng có biến hóa rất nhỏ. Rêu trên tảng đá nhạt hơn, trên cây lê có hoa, còn có nước trong Hi Di trì cũng có biến hóa!
Nơi này là Nam Minh, nhưng không phải là Nam Minh lúc đầu!
Thanh Dao nói xong, Minh Thiệu lập tức nhìn cảnh tượng quanh mình. Đang lúc bọn họ nhíu mày trầm tư, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm tiếng binh khí va chạm.
Từ xưa Nam Minh đã hoang vắng, ngoài người trông coi Vô Ưu tuyền là Vị Hi thì không có ai khác. Từ năm nghìn năm trước Vị Hi rời đi, Hi Di trì này chính là một nơi thê lương, không còn có ai đặt chân quaá.
Nhưng mà hiện tại. . . . . . .
“Đi, đi xem.” Minh Thiệu kéo tay Thanh Dao bước qua.
Q.4 – Chương 18: Vân Thâm Thập Mộng Hựu Thiên Niên (2)
Hai bóng đen cứ như vậy mà hiện lên trong mắt Thanh Dao, ngân quang lần lượt thay đổi, binh khí va chạm không ngừng. Sau khi nhìn thấy diện mạo của hắc y nhân, tuy rằng Thanh Dao cố găng khắc chế chính mình nhưng nàng không nhịn được mà lắp bắp kinh hãi.
Tóc đen, cặp mắt yêu dị, ma kiếm. . . . . . Rõ ràng chính là Phá Thiên!
Nhưng mà.
Nhưng mà. . . . . . .
Trước mắt Thanh Dao như bị một tầng sương mù che kín, nàng đã không thể phân biệt được có phải mình đang năm mơ hay không. Vì cái gì mà những điều này lại chân thật như vậy, tựa trong sương mù xem hoa, qua nước ngắm mặt trăng.
Hắc y nam tử còn lại kia. . . . . . .
Điều khiến Thanh Dao chân chính giật mình không phải là Phá Thiên, mà là nam tử hắc y đang đối phó với Phá Thiên.
Thân hình của hắn quen thuộc như thế, giống như đã gặp qua ở trong mộng ngàn vạn lần.
Hình dáng của hắn giống như lưỡi dao sắc bén được điêu khắc ra từ vùng cực địa hàn băng.
Ánh mắt của hắn quyết tuyệt lạnh lẽo, không chứa một chút độ ấm cũng như không mang theo biểu tình gì.
Chiếc mặt nạ bằng ngọc đủ để che đi nửa diện mạo của hắn, chỉ lộ ra ánh mắt. Dù là như thế nhưng khi nhìn thấy Thanh Dao vẫn lập tức nhận ra hắn, bởi vì cái tên kia đã từng ở trong đầu nàng quanh quẩn nghìn vạn lần.
Tuyên Ly, Tuyên Ly. . . . . . .
Thanh Dao cảm giác được bàn tay của Minh Thiệu đang nắm tay nàng run lên một cái.
Hắn, nhất định cũng cảm thấy giật mình giống nàng.
Tuyên Ly, chiến thần tiền nhiệm của Thiên giới, từng là thần thoại bất bại. Không có gì ngoài chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt, hắn cùng Minh Thiệu tựa hồ giống nhau như đúc. Nhưng mà Thanh Dao thấy được trên người Tuyên Ly có điều gì đó mà hiển nhiên Minh Thiệu không có.
Không phải lạnh lùng, không phải cao ngạo, là tuyệt tình!
Tuyên Ly, hẳn là hắn không có cảm tình đi. Bằng không sao hắn có thể đối xử với Vị Hi nhẫn tâm như vậy.
Thanh Dao khẽ động, Minh Thiệu giữ lại tay nàng, ý bảo nàng bình tĩnh xem tiếp. Một khắc nhìn thấy Tuyên Ly kia, nghi vấn trong lòng bọn họ đồng thời được giải khai.
Khó trách cảnh trí ở Nam Minh không giống trước, bởi vì căn bản bọn họ không phải ở Nam Minh kia. Hiện tại là năm nghìn năm trước, mà lúc này, Nam Minh thuộc về Tuyên Ly cùng Vị Hi.
Phá Thiên cùng Tuyên Ly vẫn tập trung vào trận chiến của mình, không hề chú ý đến cạnh đó bỗng nhiên có hai người xa lạ xâm nhập. Hiển nhiên bọn họ đánh nhau đã lâu, trên thân hai người đều có nhiều vết máu. Thanh Dao cảm thấy, nếu không phải y phục màu đen, chắc giờ phút này trên người bọn họ cũng là vết máu loang lổ đi.
Năm nghìn năm trước, đúng là lúc cuộc chiến thiên ma suýt chút nữa đã hủy diệt nhân gian. Thanh Dao nhớ rõ, lúc này Tuyên Ly vì không chịu nổi chiến đấu suốt mấy ngày, cuối cùng nhất thời thể lực chống đỡ không được nữa mà thua trên tay Phá Thiên. Nói như vậy, trận chiến trước mắt này hẳn là. . . . . .
Đột nhiên Tuyên Ly phun ra một ngụm máu tươi lên thân Trấn Thiên Kiếm trong tay hắn, hắn cố gắng đỡ một kích của Phá Thiên, xoay người cắm kiếm trên mặt đất, liều chết chống đỡ không cho chính mình ngã xuống.
Khóe mắt Minh Thiệu run lên, hắn gần như không hề nghĩ ngợi, lấy ra mảnh băng tiêu mà trước kia Thanh Dao dùng để che mặt đeo lên. Trấn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, ngân quang hiện lên trong mắt Thanh Dao, Thanh Dao nhíu mày quay đầu đi chỗ khác, thời điểm nàng mở to mắt đã nhìn thấy Minh Thiệu đang chiến đấu với Phá Thiên.
Mà rốt cuộc Tuyên Ly không chống đỡ được nữa, ngã xuống trong vũng máu.
“Trấn Thiên Kiếm!” trong cặp mắt yêu dị của Phá Thiên xẹt qua khiếp sợ cùng không thể tin được, “sao lại có đến hai thanh Trấn Thiên Kiếm? Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Thắng ta nói sau!”
Phá Thiên vốn đã trong tình trạng kiệt sức, mà Minh Thiệu cũng không cho hắn cơ hội thở dộc, mỗi một chiêu thức đều quyết tuyệt muốn dồn người khác vào chỗ chết. Hơn mười chiêu qua đi, Phá Thiên hoàn toàn bị vây trong thế hạ phong, hắn tò mò về thân phận của Minh Thiệu, cũng không cam lòng cứ như vậy bị đánh bại. Nhưng mà theo kiếm thế thay đổi của Minh Thiệu, r