
ắt đầu cảm thấy bất an.
“Tướng quân?”
“Khụ khụ. . . . . “
Thanh âm ho khan rất nhỏ xuyên qua màn đêm, đập vào trong lòng Thanh Dao, lập tức nàng phấn chấn tinh thần, “Là ai?”
“Khụ khụ, là Thanh nhi sao?”
Minh Thiệu?
Thanh Dao mừng rỡ: “Chàng ở nơi nào, sao ta lại không thấy chàng?”
“Thanh nhi.”
Trong lòng Thanh Dao chấn động, dưới tàng cây lê trống rỗng trước mắt bỗng có thêm một bóng người. Nhưng nàng lập tức ý thức được đó là Minh Thiệu, hẳn là vừa rồi hắn dùng kết giới che đi bản thân mình.
“Tướng quân, chàng không sao chứ?” Thanh Dao kéo váy, ba bước cũng thành hai bước vội vàng chạy qua, ngày thường Minh Kính mỗ mỗ dạy nàng phải rụt rè nàng hoàn toàn không để ý.
Minh Thiệu dựa vào thân cây, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Thanh Dao ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn kỹ mới phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, giống như bị thương thật nghiêm trọng. Nàng đưa tay qua đỡ hắn, kết quả vừa đụng đến thân mình của hắn, nàng cảm giác trên tay mình dính dính. Dựa theo ánh trăng nhìn vào lại thấy toàn là máu.
“Chàng bị thương? Sao lại thế này, sao lại nhiều máu như vậy?”
“Đừng lo.” Minh Thiệu miễn cưỡng đứng dậy, “Vốn muốn chờ khôi phục lại một chút rồi đi tìm nàng, nàng không có việc gì là tốt rồi.”
Nước mắt của Thanh Dao chảy ra : “Nhưng mà chàng bị chảy thật nhiều màu. Lăng Ba nói chàng đối phó với Phá Thiên không có vấn đề gì, ta cũng không biết là sẽ như vậy. Phá Thiên đâu, hắn đi rồi sao?”
“Ừ, hắn cũng bị trọng thương. Ta không sao, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.”
Đương nhiên Thanh Dao biết là Minh Thiệu muốn an ủi mình nên nói vậy, trong lòng nàng lo lắng giống như lửa đốt, nước mắt không nhìn được mà chảy xuống. Nàng nhớ rõ trước kia chính mình không thích khóc, từ khi rời đi Phương Trượng tiên sơn, nàng đã khóc vài lần.
Minh Thiệu thực tự nhiên giúp nàng lau nước mắt: “Nàng khóc cái gì? Nước mắt của nàng chính là nước của Vô Ưu tuyền rất trân quý, cứ như vậy mà lãng phí thì thật đáng tiếc.”
Vô Ưu tuyền! Trong đầu Thanh Dao hiện lên một đạo kim quang.
Đúng rồi, Vô Ưu tuyền, sao nàng lại không nghĩ đến Vô Ưu tuyền chứ. Nếu nàng là Hi Di tiên tử chuyến thế, nhất định nàng có thể khống chế Vô Ưu tuyền!
Thanh Dao đang cảm thấy buồn rầu bỗng vui vẻ hẳn lên, nàng xoay người chạy đến bên cạnh Hi Di trì, hít một hơi thật sâu. Sau đó nàng mặc niệm pháp quyết có thể khống chết nước, hai tay chuyển động trước ngực, ngón tay làm các động tác linh hoạt. Theo sự biến hóa các ngón tay của nàng, nước chậm rãi từ trong trì bay ra, giống như một con rắn trong không trung cuộn mình lại, sau đó hóa thành từng giọt nước giống như mưa rơi vào người Minh Thiệu.
Nơi nào được nước trong Vô Ưu tuyền rơi vào thì máu tươi lập tức biến mất, trên bạch y của Minh Thiệu nhiều điểm màu đỏ lui dần, sáng sủa hẳn lên.
Giống như, giống như là nằm mơ.
Nhìn việc đang diễn ra, Thanh Dao vừa lòng nháy mắt với Minh Thiệu mấy cái: “Không có việc gì chứ?”
Nhưng mà lời còn chưa nói xong, nàng bỗng nhiên cảm thấy choáng váng hoa mắt, hình ảnh mơ hồ bị chia thành từng mảnh nhỏ, từ trong đầu nàng không ngừng hiện lên. Cảnh trượng tương tự như thế này, người cũng tương tự vậy. . . . . . Thật lâu thật lâu trước kia, giống như nàng đã từng làm việc này, nhưng mà tựa hồ người kia lại không phải nàng. . . . . .
“Thanh nhi?”
Hình ảnh biến mất, nhất thời Thanh Dao cảm thấy thân thể nhẹ nhàng không ít. Nàng mơ mơ màng màng, thấy Minh Thiệu đang nhìn chằm chằm mình một cách kỳ quái, nàng vội nói: “Không có gì. Chàng không sao chứ?”
“Ừ, không hổ là Vô Ưu tuyền. Khó trách. . . . . .”
“Khó trách cái gì?”
Khó trách năm đó Tuyên Ly rời Vô Ưu tuyền xuống hạ giới, Hi Di trì khô cạn, Thượng đế giận chó đánh mèo đổ tội cho hắn cùng Vị Hi, thậm chí không tiếc hy sinh vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến nhất Thiên giới. Thế nhân đều biết Vô Ưu tuyền không có nguồn, dùng một chút thì ít đi một chút. Lại có ai sẽ nghĩ đến, nguồn của Vô Ưu tuyền lại ở trong một đôi mắt. Trong vạn năm đó, Hi Di đã biến thành linh hồn của Vô Ưu tuyền, ánh mắt của nàng chính là nguồn của Vô Ưu tuyền!
Minh thiệu cười lắc đầu: “Không có gì, chúng ta rời nơi này thôi. Vừa rồi nàng nhắc đến Lăng Ba, chẳng lẽ nàng đi Tây Hải Long cung?”
“Đúng vậy.”
“Quay về Phục Ma điện đi. Ta nói với Chân Võ đại đế là muốn mượn sư muội của ngài một lát, đến bây giờ còn chưa đưa nàng trở về, không biết trong lòng sư huynh của nàng sẽ giận ta như thế nào đâu.”
“Huynh ấy biết ta tới tìm chàng . Kỳ thật. . . . . . Đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Thanh Dao không biết nên giải thích như thế nào. Sự tình diễn ra đột nhiên cũng quá nực cười, căn bản nàng không thể biết được tiếp theo sẽ xảy ra cái gì. Thời điểm nàng từ biệt Dao Cơ và Chân Võ đại đế đã nói là muốn đi tìm Minh Thiệu, Sương Linh muốn đi cùng nàng nhưng bị nàng cự tuyệt. Khi đó nàng không thể xác định tình huống của Minh Thiệu và Phá Thiên như thế nào, nàng tùy tiện đến rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên nàng không thể liên lụy đến Sương Linh.
Lúc gần đi, Thanh Dao đưa Tinh Tinh cho Sương Linh nhờ chăm sóc. Nếu ngay cả an toàn của chính mình cũn