
út cảm được cái vị cay nồng của nó.
Ánh mắt rốt cuộc va phải bóng dáng màu xanh mực khiến ta ta tan nát cõi lòng . . . . . .
Thân phận Đế vương Hoài quốc, thân thể khỏe mạnh, từng cái giơ tay nhấc chân kèm theo khí chất tự tin và tiêu sái, cái nụ cười như bức tường ngăn cách trần thế kia.
Đó là Lý Uẩn Đình của ta, nhưng cũng chẳng phải Lý Uẩn Đình của ta.
Ngửa đầu uống hết một ly rượu nữa, cứ như vậy say chết cũng tốt, khi tỉnh lại, chàng sẽ nói cho ta biết, đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ đáng sợ mà thôi.
Người mà ta sớm sớm chiều chiều nhớ nhung, lại có thể quên mất ta hoàn toàn như thế.
Làm sao mà chịu nổi, làm sao mà chịu nổi. . . . . .
Đêm nay là đêm nào, mà quân đã trở thành người xa lạ.
***
Góc nhìn của Kiếm Tần
Ẩn núp ở Thanh Long quốc mấy chục năm, hôm nay, rốt cuộc gặp được Hoàng đế chí cao vô thượng của Thanh Long quốc – Mộ Phi Hàm.
Một vương giả cường thế lại cơ trí, một Hoàng đế chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủn, từ một kẻ tay không tấc quyền biến thành Đế vương truyền kỳ hô mưa gọi gió.
Ta vẫn cho rằng, một khi nam nhân này ngồi vững vương vị, như vậy trừ Lý Uẩn Đình ra, khắp tam quốc không còn ai có thể địch nổi nữa.
Ta thật lòng kính ngưỡng Lý Uẩn Đình, là một người chỉ vì tự do, mà có thể bỏ qua quyền lực dễ như trở bàn tay, nhưng cũng là người đã đập bể giấc mộng chấn hưng Hoài quốc của rất nhiều người.
Hôm nay, Lý Uẩn Đình – hoàng thượng của chúng ta, đã trở lại. Mặc dù vẫn không giống như mọi người ham học hỏi, ví như khát khao quyền lực tối cao. Mặc dù, tất cả những chuyện hắn đang làm, chẳng qua chỉ là vì một nữ tử tên là An An.
An An. . . . . .
Nữ tử ngồi ở trong góc kia. . . . . .
Một thân váy tơ tằm mỏng màu trắng thêu hoa cúc, bị cung sa màu vàng nhạt che đi khẽ thấp thoáng. Tóc mây rối loạn, mắt sáng sương mù.
Một ly lại một ly rượu, cứ từ trên môi kiều diễm mà trôi xuống.
Bờ môi chứa đựng nụ cười như có như không. Giống như là tự giễu, hoặc là xa lánh.
Nữ tử lạnh nhạt như hoa cúc kia, hai năm trước, lúc còn ở Tề gia bảo, ta đã từng gặp nàng.
Chỉ là khi đó, nàng thoạt nhìn hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.
Khi đó, nàng nép ở trong ngực cha mình, trông thật ngây thơ.
Khi đó, nàng từng dùng ánh mắt lấp lánh trong suốt như vậy, chiếu vào đáy mắt ta. Làm hại ta ảo giác, cao thủ khám nghiệm tử thi trong Tề gia bảo chính là nàng.
Ha ha, nhưng làm sao có thể chứ, cho dù là một nữ tử thông minh như băng tuyết, nhưng nàng khi đó chỉ mới có mười ba tuổi mà thôi.
Cảm nhận được nam nhân bên cạnh run rẩy, giờ phút này cố tình bàn luận viển vông, dùng tâm trạng như thế nào đi chăng nữa, nhưng khi nhìn nữ tử mình thương yêu nhất, vẫn phải mượn rượu tiêu sầu đấy thôi.
Ta và hắn đều rõ, Giao Nhân Lệ, cũng chỉ là cái cớ đến để gặp nàng.
Giao Nhân Lệ, bảo vật từ thời xa xưa của Hoài quốc. Người của Hoài quốc chỉ biết nó có tồn tại, nhưng ở đâu, đến tột cùng hình dạng như thế nào, thật đúng là hiếm người biết.
Nó có thể là một viên bảo thạch lộng lẫy chói mắt, cũng có khả năng là một khối ngọc bội, hoặc chỉ là một thanh đao sắc bén. . . . . .
Trừ quân chủ mà tam quốc đời đời tương truyền ra.
Thì không người nào biết nữa.
Mà sở dĩ Thái Hoàng thái hậu đồng ý để hoàng thượng tới Thanh Long quốc tìm Giao Nhân Lệ.
Chỉ sợ cũng chỉ là muốn tìm một lý do danh chính ngôn thuận tiến quân vào Thanh Long quốc mà thôi.
Bởi vì cái gọi là Giao Nhân Lệ, cái gọi là bảo tàng có thể làm điên đảo một nước.
Cuối cùng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Hai năm tương tư thấu đến tận xương, đã sớm hành hạ nam tử xưa nay vốn chẳng quản gì ở trong lòng thành ruột gan đứt từng khúc.
Có phải chính là giống như bây giờ hay không, nhìn nàng an toàn là tốt rồi, đem toàn bộ tương tư biến thành một câu quên mất.
Chỉ là ta vẫn không hiểu, vì sao nhất định phải làm như vậy, vì sao không thể mang nàng trở về Hoài quốc, nếu chỉ là một nữ tử bình thường, Thái Hoàng thái hậu cũng sẽ không nói gì, Đế Vương từ xưa, hậu cung 3000 thì có chuyện gì là lạ đâu . . . . . ?
Chẳng lẽ. . . . . . An An này. . . . . . Có bí mật mà hoàng thượng không thể không buông tay. . . . . . ?
“Nếu huynh đã ta gọi ta là huynh đệ, Thanh Long quốc nhất định sẽ dốc hết toàn lực tìm bảo vật của quý quốc, mong rằng Uẩn Đình huynh kiên nhẫn chờ.” Mộ Phi Hàm giơ rượu ngon trên tay lên, tỏ ý với chúng ta, mà lời nói, rốt cuộc cũng tiến vào chủ đề chính.
“Ah, tại hạ chỉ sợ thời gian qua mau, mong rằng Phi Hàm huynh đừng để ta sốt ruột chờ là được rồi.” Nhẹ nhàng uống cạn rượu trong ly, nụ cười của hoàng thượng cười vẫn luôn treo ở bờ môi, trong giọng nói có uy hiếp, có áp lực, chẳng lẽ. . . . . . Giao Nhân Lệ thật sự đang ở Thanh Long quốc?
Mộ Phi Hàm mỉm cười không nói, bất chợt từng đợt tiếng đàn cùng sáo trúc truyền tới.
Trong chớp mắt, trên điện đã xuất hiện mấy nữ tử duyên dáng yêu kiều đang đứng thẳng.
Giai điệu mị hoặc vững vàng.
Nhảy múa.
Váy dài như mây, eo như cành liễu, mị nhãn như tơ. . . . . .
Như mây, như gió, như sương, mờ mịt như khói. . . . . . nữ tử bắt đầu chính thức tuyên bố mị hoặc nhân gian. . . . . .
Nữ tử m