
n cũng quỳ gối dưới Trích Tinh lâu.
Lý Uẩn Đình vẫn luôn không mở miệng, cũng không ngăn cản, thậm chí ánh mắt còn giễu cợt nhìn Lạc Ảnh đang đứng ở bên cạnh hắn.
Bỗng nhiên, ở dưới chỗ đám bách quan đang quỳ có một võ tướng tuổi còn trẻ với bộ râu quai nón đột ngột đứng lên, trong mắt hiện đầy tia máu.
Hô to một tiếng, “Không thể!”
Đám người xôn xao cả lên vì lời nói của hắn.
Trong nháy mắt, kiếm của ngự lâm quân đã gác ở trên cổ hắn.
“Mâu Lạc Ảnh là đồ tiện nhân bội bạc, tham luyến phú quý!” Hình như võ tướng trẻ tuổi kia đã không thèm để ý tới sống chết, khàn cả giọng gào lớn.
“Hoàng thượng!” Trên Trích Tinh lâu, vẻ mặt Mâu Lạc Ảnh hốt hoảng nhìn tình huống đột nhiên xảy ra.
“Dẫn hắn đi lên!” Lý Uẩn Đình xoay người ngồi vào ghế rồng to lớn, từ đầu đến cuối đều chẳng thèm nhìn Mâu Lạc Ảnh một cái.
“Từ nhỏ ta đã có quan hệ thân thiết với Mâu Lạc Ảnh, đã tự định chung thân, không ngờ nàng lại bội bạc, thấy người sang bắt quàng làm họ, hôm nay cho dù Hoàng Nghị ta phải liều cái mạng này, cũng muốn vạch trần bộ mặt thật của tiện nhân này!” Hoàng Nghị quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm Mâu Lạc Ảnh, nghiến răng nghiến lợi.
“Hoàng thượng! Thần thiếp vốn không hề quen biết hắn, Lạc Ảnh bị oan!” Nước mắt lo lắng hiện đầy hốc mắt Lạc Ảnh.
“Hoàng thượng, tiểu nhân và Mâu Lạc Ảnh đã có thân thiết da thịt, Hoàng thượng nghiệm chứng thì sẽ biết.”
“Nói bậy! Lúc ta tiến cung, cũng sớm đã thông qua kiểm tra!”
“Người đâu! Truyền ma ma Tư Lễ trong cung!”
Sau ngày đó, người dân Hoài quốc đều đồn nhau lại rằng, Mâu Lạc Ảnh không tuân thủ nữ tắc, thân không còn trong trắng mà còn vọng tưởng gả vào Hoàng thất.
Sau ngày đó, người của Hoài quốc đều ngợi khen lòng dạ quân chủ rộng lớn, quân không đoạt thê của thần tử, chẳng những không trách tội Hoàng Nghị bất kính, ngược lại còn ban Mâu Lạc Ảnh cho hắn, lệnh quản giáo nghiêm ngặt.
Chỉ là ngày hôm đó, An An đang trên đường tiến về phía Thanh Long quốc cho nên không biết.
Chương 51: Đường Về
Vừa vào Thanh Long quốc.
Tin tức hai nước sắp khai chiến đã xôn xao cả lên.
Ngày đêm vội vã đi tới, chỉ mong có thể chạy tới hùng quan khi chưa khai chiến, ta cũng không biết mình có thể làm gì, nhưng lại không dám đi chậm bước chân.
Trên đường, ta hỏi Đào Yểu, năm đó nàng cùng Ám Dạ được giao nhiệm vụ gì.
Nàng tựa vào xe, mắt vô hồn nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi khạc ra ba chữ, “Tề Gia Bảo.”
Thân thể ta chấn động.
Vậy mà ta vẫn tới chậm một bước.
Đợi ta từ biên giới Thanh Long chạy tới hùng quan, chiến tranh đã bắt đầu rồi.
Khói bụi chiến tranh tràn ngập, lòng người bàng hoàng.
Tiền tuyến phong tỏa rất nghiêm mật.
Ta và Đào Yểu không thể vào được. Ngồi ở trong nhà trọ, nghĩ mãi mà không ra.
Ngay vào lúc này, một hàng binh lính đi tới cửa.
“Trần phó tướng! Thế cục bây giờ như thế nào? Có thể phiền ngài tiết lộ chút ít hay không?”
“Vị cô nương này, ta có thể ngồi ở đây chứ?” Là giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai.
Giương mắt lên, đã đối diện với một đôi mắt giống như đã từng quen biết.
“Trần Trác!” Ta kinh hô lên tiếng, kể từ lúc tách ra, hắn thay đổi thật nhiều, màu da đã trở nên rám nắng, vẻ mặt càng thêm cương nghị, nếu không phải trong mắt hắn vẫn thẳng thắn như cũ, ta thiếu chút nữa đã không nhận ra hắn.
“An An, bây giờ chiến tranh loạn lạc, sao cô lại tới đây?” Hắn cũng vui mừng mà hiện rõ lên mặt.
Kích động muốn tiền lên cầm tay của ta, dừng một chút, rồi hình như nhớ tới điều gì đó nên bỏ xuống, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Này! Ta nói hai người các ngươi tình cũ gặp mặt, cho nên ném ta sang một bên rồi hả?!”
Ta lên trước một bước che miệng Đào Yểu, trừng nàng một cái, cười nới với Trần Trác, “Đây là Đào Yểu, bạn tốt của ta, trừ vóc người xinh đẹp, miệng lưỡi sắc bén, thích gạt người thì không có khuyết điểm gì cả.”
“Nguyệt Sắc nhất vũ khuynh thành, ta đã từng thấy cô.” Trần Trác quay đầu đi, lộ ra hàm răng trắng bóc.
“Hả? Huynh yêu ta rồi hả?”
“Không có.”
“Đáng tiếc thật đấy.”
Tiểu thiếu nữ vô cùng quán tính bắt đầu phóng điện, ta cố gắng hít thở một hơi thật sâu, nói tiếp, “Đây là Trần Trác, bằng hữu ta quen biết ở Dung thành.”
Đợi đến lúc ba người chúng ta ngồi xuống, ta có chút gấp không thể chờ, hỏi Trần Trác, “Làm sao huynh lại lên làm Phó tướng của Thanh Long quốc?”
“Mẫu thân ta là người của Thanh Long quốc, ta tới tìm bà ấy.”
“Vậy chiến sự trước mắt như thế nào?”
“Những thứ này rất quan trọng với cô ư?” Trần Trác nhìn ta, trong mắt là thăm dò thành khẩn.
“Rất quan trọng.” Ta biết rõ những điều ta hỏi hắn là quân tình không thể tiết lộ, nhưng ta cũng có lý do không thể không hòi.
Chậm rãi thở dài một cái, Trần Trác nhỏ giọng nói, “Hai bên giao chiến kịch liệt ở Tứ Thủy, vốn là thực lực quân ta gấp mấy lần Thánh Ngưng quốc, nhưng không biết là quốc sư của Thánh Ngưng quốc dùng yêu pháp gì hô mưa đá, khiến bây giờ chiến sự giằng co, quân ta nửa bước cũng khó đi, chết rất nhiều.”
“Nếu không đánh được, tại sao không rút quân?” Đào Yểu chợt chen miệng hỏi.
“Ý hoàng thượng là, tinh lực của Mộ Dung Huyền nhất định sẽ có lúc cạn